TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Khi hai người đang đứng tại chỗ nói chuyện, thì lúc này có một bóng đen từ trong núi chạy vụt trở ra, chính là Vượng Tài đang ngậm một con thỏ rừng trong miệng.
Nhìn thấy Phạm Văn Phong đang đứng ở chỗ này, nó lập tức dừng lại và nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
“Mày về nhà trước đợi tao nhé, tao sẽ về ngay!” Phạm Văn Phong hô to một tiếng.
Nghe vậy, Vượng Tài lập tức chạy chầm chậm về nhà.
"Tối thiểu là ngày mai phải tiêm ngừa.

Ở đây không còn gì hay để xem nữa rồi, về nhà với tôi nhé?" Phạm Văn Phong quay lại nhìn Lý Thi Vân.
“Hức, không, tôi quay về thôn thì vẫn tốt hơn.” Lý Thi Vân lắc đầu.
Phạm Văn Phong có chút khó hiểu: "Cô về có việc à?"
“Ừ, còn rất nhiều việc phải làm.

Anh tưởng công việc trưởng thôn của tôi rất nhàn rỗi à?” Lý Thi Vân liếc anh một cái.
Phạm Văn Phong suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: "Quyết định vậy đi."
Hai người tách nhau ra ở trước cửa nhà anh, rồi sau đó ai đi đường nấy.
Sau khi nướng chín thịt thỏ và Vượng Tài ăn no thỏa lòng hả dạ thì nó vội vàng quay trở về ổ.

Một lúc sau, có tiếng kêu la thảm thiết vọng lên từ phía sau!
Phạm Văn Phong cười trên sự đau khổ của kẻ khác, cũng không thèm đếm xỉa đến và hả hê cầm cái gùi đi ra cửa.
Hôm nay nhất định phải hái cho bằng hết số cỏ Nguyên Linh còn lại, tác dụng của thứ này tốt như vậy, tất nhiên không thể để lại một ngọn cỏ nào ở trên núi!
Buổi trưa, Phạm Văn Phong ngồi xuống sườn núi hoang vu của Tiểu Bắc Oa, chặm chặm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và thở dài một hơi.
Đương nhiên chỉ dựa vào tốc độ của một mình anh thì sẽ khá chậm, cho nên sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể thu hoạch được hết số cỏ Nguyên Linh ở trên sườn núi.
Trong gùi đã đầy ắp cây thuốc, sau khi trở về thì lại có thêm hơn trăm cây Nguyên Linh đơn nữa, quy mô của trại chăn nuôi này có thể khuếch trương một cách rất nhanh chóng rồi.
Phạm Văn Phong ngồi trên sườn dốc hoang vắng, nhìn thôn ở dưới chân núi, trong lòng thầm nhủ một thời gian nữa mình sẽ sống những ngày tháng giàu có sung sướng rồi nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ về một viễn cảnh tươi đẹp thì anh đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chạy vào thôn và dừng ở cửa phòng khám của mình.
Nhìn màu sắc và hình dáng của chiếc xe đó, dường như đây là xe của Trần Vũ Hà!
Quả nhiên, sau khi chiếc xe đó dừng lại, một cô gái mặc quần cụt đã nhảy xuống và đi thẳng đến cửa nhà anh.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng Phạm Văn Phong đoán cô gái kia nhất định là Trần Vũ Hà, nên anh vội vã đứng dậy và hối hả chạy xuống núi.
Hơn nữa anh cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao cô gái này lại đột nhiên đến thôn mà không báo trước cho anh?
Anh vừa xuống núi và leo lên xe ba gác thì chuông điện thoại vang lên.
"A lô, anh lại không ở nhà à? Đi đâu rồi?” Nghe giọng điệu của Trần Vũ Hà xem ra có chuyện chẳng lành rồi, đã thế câu nói của cô lại còn mang theo một chút chất vấn nữa.
“Tại cô không nói trước sẽ đến, làm sao mà tôi biết được! Đừng gấp, tôi sẽ về nhà ngay!” Phạm Văn Phong vừa cười vừa nói.

"Hả? Anh đang ở đâu? Sao có thể thấy được tôi?" Trần Vũ Hà nghi ngờ hỏi.
"Về rồi sẽ biết, đợi tôi vài phút!”
Phạm Văn Phong cúp điện thoại, lảo đảo lắc lư lái xe ba gác trở về thôn.
Trần Vũ Hà ở cửa nhà đang hờn dỗi và sốt ruột, dùng tay phe phẩy quạt trước mặt, dường như là rất nóng.
Thấy Phạm Văn Phong đã quay về, cô đi tới và hỏi: "Anh đi đâu vậy?”
“Lên núi hái thuốc, ở triền núi bên kia kìa, bởi vậy tôi mới có thể nhìn thấy cô tới.” Phạm Văn Phong toét miệng cười, sau đó tiếp tục hỏi: “Cô đến có chuyện gì?”
“Không có gì, tìm anh chơi thôi.

Định gây bất ngờ cho anh, ai dè anh lại không có ở nhà!” Trần Vũ Hà bĩu môi.
Phạm Văn Phong vô cùng kinh ngạc, cô gái này tìm mình chơi à?
Anh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nên nghi ngờ liếc cô một cái: "Đừng nói qua loa vậy chứ, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!”
“Thật sự là không có gì cả, coi anh căng thẳng kìa, làm như tôi sắp ăn thịt anh không bằng ấy?” Trần Vũ Hà lườm anh một cái.
Phạm Văn Phong không biết làm gì khác, đành gật đầu một cái: "Được rồi, vào trong nhà rồi nói chuyện tiếp đi.”
Sau khi mở cửa, anh xách cái gùi vào nhà, Trần Vũ Hà cũng chắp tay sau lưng và theo anh bước vào.

Lần trước đến cô không có thời gian quan sát, lần này vừa bước vào trong nhà thì Trần Vũ Hà đã trợn to hai mắt dáo dác nhìn xung quanh mấy lần, sau đó gật đầu lia lịa: “Không tồi ha, cũng giống phòng khám lắm đó.”
“Nói thừa, nếu không phải thì cô tưởng tôi lừa cô hả?” Phạm Văn Phong nói qua kẽ răng.
Tuy là lần đầu ghé đến, nhưng Trần Vũ Hà không hề rụt rè mà tò mò nhìn ngang ngó dọc, sau khi ngắm nghía cỏ Nguyên Linh trong cái gùi thì hỏi: “Đây là gì?”
“Dược liệu.”
Phạm Văn Phong bật quạt và rót một ly nước đưa qua cho cô: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì?”
“Đã nói là tìm anh chơi rồi mà, ở thành phố bực bội quá nên muốn ra ngoài giải sầu một chút!”
Trần Vũ Hà trừng mắt nhìn anh, rồi ngửa cổ uống ừng ực cả ly nước, sau đó ợ một cái, trong cổ họng phát ra một âm thanh thật quê mùa.
Nhìn tới nhìn lui chẳng thấy dáng vẻ này giống điệu bộ của tiểu thư cành vàng lá ngọc một chút nào cả, tuy nhiên lại mang đến một cảm giác vô cùng gần gũi.
Phạm Văn Phong bất lực: "Biết rồi, nhưng chỗ tôi chả có gì để chơi cả, sợ là sẽ làm cô thất vọng rồi.”
"Sao lại thế chứ? Không phải trong núi có rất nhiều lâm sản sao? Anh dẫn tôi vào núi đi nhặt sản vật nhé?” Cặp mắt của Trần Vũ Hà sáng rỡ, cô hỏi anh.
Phạm Văn Phong nhìn xuống chiếc quần ngắn cũn cỡn và bắp đùi của cô: "Bớt gây chuyện đi, cô ăn mặc thế này vào trong núi, đi chưa được hai trăm mét thì quần đã bị nhánh cây móc rách rồi!”
“Tôi đâu có ngốc, tôi có mang theo trang bị leo núi ở trên xe rồi, đầy đủ cả bộ luôn!” Trần Vũ Hà cong môi.
“Cũng không được, hai ngày này tôi bận lắm, chiều ngày mai hoặc ngày mốt mới có thời gian rảnh!” Phạm Văn Phong tiếp tục lắc đầu.
“Anh bận chuyện gì?” Trần Vũ Hà nghiêng đầu hỏi.
“Tinh chế thuốc, tiêm ngừa, quá trời việc dồn lại một đống rồi!” Phạm Văn Phong chìa hai tay ra tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Xui xẻo như vậy sao!” Một tia thất vọng thoáng hiện trong mắt của Trần Vũ Hà.
“Đúng vậy.


Hay là cô về nhà trước đi, đợi sáng ngày mốt hãy quay lại đây, đến lúc đó tôi dành thời gian cùng cô vào núi, có được không?” Phạm Văn Phong thương lượng với cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Trần Vũ Hà không trả lời câu hỏi của anh, trợn to mắt rồi đảo qua đảo lại con ngươi, sau đó nói: “Không cần.

Tôi cứ ở lại nhà của anh trước đã, đợi anh có thời gian rồi thì tính tiếp!”
Nói xong cô xoay người rời đi, ra xe bên ngoài lấy đồ!
Phạm Văn Phong trợn mắt há mồm và sững sờ đứng yên tại chỗ!
Đây là loại tình huống gì vậy? Cô muốn sống trong nhà của mình ư?
Trong lúc anh còn đang bàng hoàng không tin, thì Trần Vũ Hà đã khệ nệ vác theo một chiếc va li lớn đi vào và hỏi: "Tôi ở phòng nào?"
Phạm Văn Phong không nói nên lời, chỉ tay vào phòng trong: "Nhà của tôi chỉ có một phòng như vậy thôi, bên trong có hai cái giường, nếu cô không ngại thì chuyển đồ đạc vào trong đó đi.”
Vẻ mặt của Trần Vũ Hà lập tức ngẩn ra, cô bước vào phòng và đặt va li xuống, sau đó vội vã chạy ù ngược trở ra: “Sao có thể như vậy chứ, không được!”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy không đáng tin đâu.

Trai đơn gái chiếc ở cùng với nhau, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?” Phạm Văn Phong cố nín cười và hỏi.
“Anh, nhất định là anh cố ý!” Trần Vũ Hà chĩa ngón út vào Phạm Văn Phong, định nổi giận nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đảo con ngươi qua lại một hồi, rồi sau đó nở nụ cười: “Như thế này đi, tôi ở trong phòng, còn anh, hai ngày này chịu khó ra ngoài nằm ngủ dưới đất đi nhé!”
Sau đó, dường như cô đã thay mặt Phạm Văn Phong quyết định, trực tiếp xách va li lên, vừa ngân nga hát hò gì đó, vừa đi vào trong, rồi còn tiện tay đóng cửa phòng lại nữa!
“Này, hình như đây là nhà của tôi mà, sao cô lại không nói lý lẽ gì hết vậy hả?” Phạm Văn Phong nóng nảy, xông lên phía trước, hét ầm ĩ!.


Bình luận

Truyện đang đọc