TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Phạm Văn Phong cười: "Tất nhiên là có phương pháp gia truyền! Kiều Lan, chị nhìn đi, chim trĩ lớn thế này, nếu đưa tới nhà hàng của chị, có phải sẽ nổi tiếng lắm không?"
"Nổi tiếng hay không nổi tiếng thì tôi không rõ lắm, còn phải xem mùi vị nó thế nào nữa, nên bây giờ tôi chưa kết luận được.

" Mạc Kiều Lan trả lời.

Phạm Văn Phong nghĩ cũng phải, nhưng anh rất tin tưởng những thứ mà mình nuôi dưỡng được, nên anh không lo lắng một chút nào, cười bảo: "Chị còn chưa xem thỏ phải không? Bọn chúng cũng kinh người lắm đấy!"
Nói xong, anh bèn đi qua phía lồ ng sắt nuôi thỏ kia, kết quả khi họ đến bên cạnh nhìn thoáng qua, không ngờ lại phát hiện thỏ hoang cũng đẻ con rồi!
Một đám nhóc lông xù tròn vo màu vàng nhạt tụ lại một chỗ, nhìn qua vô cùng đáng yêu!
"Hôm nay sao thế này, sao cái gì cũng có thành quả rồi?" Phạm Văn Phong ngạc nhiên.

"Wow, đáng yêu quá đi!" Trần Vũ Hà lại đây nhìn thoáng qua, lập tức tràn ngập tình yêu, thậm chí muốn vươn tay ra bắt một con.

Tuy nhiên, vì đã có lồ ng sắt ngăn lại, nên căn bản cô không bắt được.

Cho dù cô có thể thò tay vào, thì thỏ hoang mẹ mới đẻ con sẽ không cho cô làm thế.

Mạc Kiều Lan thì không giống Trần Vũ Hà, chỉ đứng ở đó, trong mắt toàn là ngạc nhiên, nói như đang lầm bầm lầu bầu: "Không thể tin được, trong một thời gian ngắn thế này, cậu đã hoàn thành được chuyện nuôi dưỡng rồi!"
Mặt trời ở bên ngoài vẫn chói chang như cũ, đúng là một ngày vô cùng nóng nực, lúc này Phạm Văn Phong mới nói: "Chúng ta quay lại phòng trước đã, bên ngoài nóng quá!"
Hai chị em cũng sợ phơi nắng bị đen, thế là khẽ gật đầu, bọn họ cùng quay vào trong.

"Phạm Văn Phong, cứ tiếp tục với tốc độ này, năm nay những thứ cậu nuôi dưỡng có thể cho lợi nhuận rồi đấy!" Mạc Kiều Lan ngồi xuống bảo.


"Đúng vậy, cứ để một đám nhỏ lớn lên đi, tôi định tạm thời chưa bán, tiếp tục để cho chúng nó sinh sôi nảy nở, sau này ít nhất mỗi ngày đều phải đủ chim trĩ thỏ hoang đưa vào trong thành phố mới được!" Phạm Văn Phong gật đầu cười bảo.

Trong mắt Mạc Kiều Lan lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Giỏi chữa bệnh, giỏi cả việc nuôi dưỡng những động vật này to lớn đến mức kì lạ, cậu thật sự là thần thông quảng đại!"
Phạm Văn Phong nghe vậy thì vô cùng đắc ý, vừa định mở miệng tự tâng bốc mình mấy câu, kết quả điện thoại bỗng nhiên vang lên!
Thấy điện thoại báo là số của Lý Ngọc Mai, anh nhanh chóng nhận lấy, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Em muốn về nhà rồi à?"
"Phạm Văn Phong, em cần anh giúp, một đám người đang vây quanh trước cửa nhà em, còn đòi đánh bố của em nữa!" Lý Ngọc Mai lo lắng nói.

"Sao? Người nào lớn gan vậy, không coi ai ra gì nữa sao?" Phạm Văn Phong nghe xong thì lập tức đứng dậy!"
"Là một đám du côn, nói là bố của em đánh người bọn chúng trước, bây giờ đưa người tới đòi chúng em bồi thường tiền!" Lý Ngọc Mai nói với giọng xen lẫn tiếng nức nở.

Phạm Văn Phong nghe vậy nóng nảy, đúng là khinh người quá đáng!
Thế nên, anh nói ngay: "Em đừng vội, anh sẽ qua đó xem ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà: "Hai người ở nhà đợi tôi, tôi có một chút chuyện cần đi xử lý chút.

"
"Có chuyện gì à?" Mạc Kiều Lan vội vã hỏi.

"Là vợ của bạn tôi, người trong nhà mẹ đẻ cô ấy bị bị ăn hiếp, hình như là một đám côn đồ!" Phạm Văn Phong nói một câu rồi sải bước đi ra ngoài.

Kết quả Trần Vũ Hà lại nói: "Tôi đi theo anh, tôi lái xe nhanh hơn nhiều!"

"Đúng rồi, chúng tôi cũng đi xem thử, nói không chừng có thể giúp gì đó cũng nên!" Mạc Kiều Lan cũng đứng dậy.

Phạm Văn Phong nhìn hai người một cái, hơi do dự một chút: "Được thôi, nhưng đến nơi rồi hai người đừng xuống xe vội, có thể sẽ có đánh nhau đó!"
!
Động cơ xe việt dã nổ vang một tiếng, rời khỏi thôn, chẳng mấy chốc họ đã đến được đầu thôn Sa Tỉnh.

Họ còn chưa vào trong thôn thì đã nhìn thấy có một nhà trong đó mà người ta đứng đầy ngoài cửa, cả những bức tường xung quanh cũng có người đứng, xem ra là đang coi náo nhiệt.

"Phạm Văn Phong, một mình cậu không phải đối thủ của nhiều người như vậy đâu.

Cậu hỏi tình huống trước rồi tính, lo không được thì báo cảnh sát.

" Mạc Kiều Lan nói, có phần lo lắng.

"Không sao đâu, tôi sẽ có cách giải quyết.

" Phạm Văn Phong khẽ cắn môi.

Xe tới bên cạnh đó, anh mở cửa xe ra bước xuống, đi tới cửa la lên: "Làm gì đó?"
Người đứng ở cửa là mấy tên thanh niên, nghe giọng hô quát như thế thì chúng đồng thời quay đầu lại liếc anh một cái.


Trong đó có một người có tuổi hơn, mắt hí, lạnh giọng hỏi: "Mày là ai? Bớt xem vào chuyện người khác đi, hiểu không?"
"Xen vào chuyện người khác gì chứ? Đây là nhà của bạn tôi, các người đứng ở cửa thế này định làm gì?" Phạm Văn Phong lớn tiếng nói.

"Mày quen người trong nhà này sao? Vậy đúng lúc đấy!" Tên mắt khí gật đầu, cất bước đi tới, mấy tên trẻ tuổi kia cũng không đứng ở cửa nữa mà cùng đuổi theo gã.

Chúng đến bên cạnh của Phạm Văn Phong rồi, tên mắt hí mới đánh giá anh từ trên xuống dưới một cái: "Mày cũng ở thôn Sa Tỉnh hử? Sao trước kia tao chưa từng thấy mày?"
"Tôi không phải là người ở đây, nói đi, rốt cuộc các người muốn làm gì?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Ồ, có chút can đảm đấy!" Tên mắt hí thấy người này đối mặt với mười mấy người của mình mà không sợ hãi chút nào, bèn mỉm cười: "Đơn giản thôi, bồi thường tiền thuốc men cho người của bọn tao!"
Phạm Văn Phong chú ý tới một người đang nằm trên đất, tên này đang r3n rỉ giống như đau đớn lắm, nhưng trên người gã lại không thấy có vết thương gì.

Lúc này thì cửa sân mới mở ra, Lý Ngọc Mai lao tới nói: "Anh Văn Phong, anh đừng nghe lời bọn chúng! Vốn dĩ bố của em không đụng đến tên này, là tên đó tự ngã sấp xuống sau đó đòi chúng em phải bồi thường đấy!"
"Anh biết rồi, không sao đâu, cứ giao cho anh là được!" Phạm Văn Phong gật đầu, quay lại nhìn về phía tên mắt hí: "Nói đi, bọn mày muốn bao nhiêu tiền thuốc men?"
"Không nhiều lắm, gãy xương cốt thì ít nhất phải ba, năm vạn gì đó, hơn nữa còn phí bồi thường tổn thất tinh thần, khoảng mười vạn là đủ rồi.

" Tên mắt hí cười lạnh bảo.

Phạm Văn Phong mỉm cười: "Nếu không trả thì sao?"
"Vậy đơn giản thôi, chỉ cần ông ta chuyển nhượng mảnh đất trên đầu sườn núi phía Đông thôn cho tao là được!" Tên mắt hí chỉ vào nơi cách đó không xa, bảo.

Phạm Văn Phong quay đầu nhìn thoáng theo, phát hiện đó là một mảnh đất hoang, hoa màu trên đó không được tốt lắm, cả lá cây cũng khó phát triển được!
"Thì ra là vì mảnh đất đó à? Tiếc quá, bọn mày không thực hiện được rồi!" Phạm Văn Phong lập tức hiểu ngay, cười lạnh bảo.

Tên có mắt hí sửng sốt: "Sao đây? Hoặc là bồi thường tiền, hoặc là đưa đất.


Nếu hôm nay việc này không xong, thì cảnh sát có đến đây cũng vô ích thôi!"
"Ai nói không có cách thứ ba?"
Phạm Văn Phong cười lạnh, cất bước đi về phía trước.

Tên mắt hí bị hoảng sợ, đưa tay ra tạo thế phòng thủ: "Mày muốn làm gì? Muốn ra tay sao?"
"Mày còn chưa xứng để tao ra tay đâu!" Phạm Văn Phong đưa tay lên đẩy tên đó ra, đi tới bên cạnh gã đang nằm trên đất kia, ngồi xổm xuống cạnh người này.

Gã này vẫn giữ vẻ mặt đau khổ như trước, nhưng hai mắt cứ đảo liến thoắng khắp nơi, nhìn thì biết là đang giả vờ rồi!
Khi trong lòng Phạm Văn Phong đã nắm chắc rồi, anh mới cười hỏi: "Thằng nhóc, nằm thế này có nóng không hả?"
"Bớt nói nhảm đi, chân tôi đau, tay tôi đau, gãy xương rồi!" Người nọ nói với khuôn mặt dữ tợn.

"Thật à? Khéo quá, tôi là bác sĩ này!"
Phạm Văn Phong cười, đưa tay bắt lấy cổ tay của gã!
"Thằng nhãi, mày đừng làm bậy.

Nếu anh em tao có chuyện gì, hôm nay đến mày cũng không chạy thoát đâu!" Tên mắt hí ở phía sau lớn tiếng uy hiếp.

Phạm Văn Phong mặc kệ gã, đưa tay ra mò vào eo của gã này một chút, cơ thể người nọ lập tức run lên, lúc sau mới nhảy dựng một cái: "Ngứa quá, ngứa quá đi mất! Ha ha ha!"
Đám người vây xem trợn mắt há mồm, ban nãy còn nói là xương cốt mình đứt hết rồi, sao bây giờ tự dưng lại đứng lên cười hí hửng như vậy, có bị thương gì đâu chứ?
Có rất nhiều người lập tức hiểu ngay, thì ra tên này đang lừa người khác!
Vì thế, một ít người vây xem lập tức phát ra tiếng ồn ào, cười mánh khóe của đám người mắt hí này kém quá!
Phạm Văn Phong nhìn cái tên đang cười to không ngừng kia: "Sao nào? Kỹ năng chữa bệnh của tôi không tệ chứ? Xương cốt của cậu đã liền lại hết rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc