TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Phạm Văn Phong nghe xong thì cảm thấy có chút bất đắc dĩ, liếc mắt trừng Trần Vũ Hà: "Nhóc con nhà cô tốt xấu gì cũng là bạn gái cũ của tôi, chút việc nhỏ này cũng không nói được sao?"
"Ôi chao, nếu có thể nói tất nhiên tôi không giấu anh làm gì, tôi làm vậy vì muốn tốt cho anh thôi.

" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vũ Hà đỏ lên, liếc anh một cái rồi nói.

"Thôi được rồi, tôi chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, sức lực yếu ớt, không quản được chuyện của gia đình giàu có như hai người, về uống rượu thôi!" Phạm Văn Phong lạnh lùng bảo.

Thấy anh có chút tức giận, Trần Vũ Hà do dự một chút, kéo tay áo anh lại: "Khoan đã!"
"Chuyện gì?" Phạm Văn Phong quay đầu hỏi.

"Tôi biết anh không phải là người bình thường, có lẽ anh thật sự giúp được chị ấy!" Trần Vũ Hà nói.

"Vậy cô mau nói đi!" Phạm Văn Phong nhanh chóng tiếp lời.

Nhưng mà Trần Vũ Hà lại lắc đầu: "Bây giờ thì không được, chúng ta đi lâu vậy sẽ khiến chị họ tôi nghi ngờ, tìm cơ hội khác rồi tôi nói với anh sau.

"
Phạm Văn Phong gật đầu: "Cũng được, chúng ta quay lại thôi.

"
Hai người đồng thời trở lại phòng bao, lúc này Mạc Kiều Lan đã rót rượu ra ly, ngẩng đầu cười hỏi: "Hai người có chuyện gì đúng không? Sao lại đi vào cùng lúc vậy?"
"Ha ha, làm sao có thể chứ?" Phạm Văn Phong cười nói.


Trần Vũ Hà cũng bĩu môi: "Anh ta sao? Em chán ghét anh ta như vậy, sao có thể dính dáng gì tới nhau được.

"
"Được rồi, hôm nay hai người đừng phá mood đấy, cùng uống rượu với chị đi.

" Mạc Kiều Lan thấy hai người có dấu hiệu đánh nhau tới nơi thì lập tức mở miệng chen ngang.

Sau khi ngồi xuống, Phạm Văn Phong bưng ly rượu lên: "Ly đầu tiên này dành tặng cho mối quan hệ của chúng ta, quen biết được hai mỹ nữ như vậy, tôi thật sự rất vui, tôi cạn trước!"
Hai cô gái cười khẽ, cũng nâng ly uống theo.

Sau khi uống một ly, sắc mặt Trần Vũ Hà lập tức ửng hồng: "Phạm Văn Phong, đừng quên anh còn thiếu tôi một bữa cơm!"
"Yên tâm, tôi không chạy thoát được đâu!" Phạm Văn Phong cười nói.

Mạc Kiều Lan có chút ngạc nhiên: "Chuyện gì thế?"
"À, trước kia em giả làm bạn gái của anh ta, giúp anh ta xả một cục tức!" Trần Vũ Hà đáp.

"Ồ, Vũ Hà, em hi sinh nhiều như vậy, e rằng không thể báo đáp chỉ bằng một bữa cơm được!"
Không biết có phải do cồn hay không, Mạc Kiều Lan không nhịn được mà lên tiếng trêu ghẹo.

Phạm Văn Phong cùng Trần Vũ Hà thấy cô như vậy, trong lòng đồng thời thả lỏng, cô nhóc kia cũng lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, cô cả nhà họ Trần như tôi không thể báo đáp một cách qua loa như thế được, một bữa cơm không đủ, ít nhất phải mười bữa!"
"Được thôi, nếu Kiều Loan đã nói vậy thì tôi sẽ mời cô mười bữa, dù sao nhiêu đó không khiến tôi nghèo được!" Phạm Văn Phong cười xoà.


Ba người cười nói đến là vui vẻ, chỉ chốc lát sau, đồ ăn thì không thấy vơi đi nhiều mà rượu thì đã sắp cạn một bình!
Phải biết rằng đây là loại rượu rất mạnh, nồng độ cồn lên tới 50%, ba người chia nhau uống, mỗi người không chênh lệch lắm thì phải đến 300ml rượu vào bụng rồi.

Sắc mặt Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà đều đã ngả hồng, kết hợp với nụ cười trên mặt khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng xinh đẹp, mà Phạm Văn Phong lúc này cũng đã hơi chuếnh choáng rồi.

Thừa dịp có men say trong người, anh nhìn Mạc Kiều Lan nói: "Có mấy lời tôi không biết có nên nói với chị hay không, nhưng nếu chúng ta đã có duyên gặp gỡ, Kiều Lan, tôi muốn! "
Lời còn chưa nói hết, Mạc Kiều Lan đã cắt đứt: "Đừng nói nữa, ngày hôm nay chỉ được nói chuyện vui, chuyện không vui cấm không cho nhắc tới!"
"Chị của tôi nói đúng đấy, Phạm Văn Phong, anh thật sự là biết phá mood của mọi người!" Trần Vũ Hà cong môi lên nói.

Phạm Văn Phong thấy thế thì không thể làm gì khác ngoài chuyển chủ đề, cười khổ lắc đầu, uống cạn rượu trong ly.

Lúc này mới hơn năm giờ chiều, ánh mặt trời bên ngoài vẫn còn cao quá đầu, có điều ba người trong phòng ai nấy đều say cả rồi.

Thấy trong chai đã hết rượu, Mạc Kiều Lan hướng về phía cửa gọi: "Người đâu, có ai ở bên ngoài không?"
"Bà chủ Mạc, có chuyện gì sao?" Một nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy cửa vào hỏi.

"Mau cầm một chai rượu nữa qua đây!"
Người nhân viên kia ù ù cạc cạc, tròn mắt ngạc nhiên nhìn ba người.

Chỉ cần nhìn sắc mặt cũng biết họ đều đã uống quá chén rồi, trong lòng cô nhân viên không khỏi buồn bực, người đàn ông này rốt cuộc là ai vậy, lại có thể khiến cho hai chị em nhà bà chủ uống nhiều rượu tới vậy, một chai không đủ, còn muốn chai thứ hai?
Lúc cô nhân viên còn đang sững sờ, Phạm Văn Phong đã vội vàng nói: "Kiều Lan, đừng uống nữa, chị và Vũ Hà đều đã uống nhiều rồi!"

"Ai dám nói đó, tửu lượng của tôi như nào tôi còn không biết hay sao? Ha ha! " Mạc Kiều Lan cười ngây ngô nói.

Trần Vũ Hà ở bên cạnh cũng tiếp lời: "Đúng vậy, tửu lượng của tôi và chị họ tôi không kém như vậy, cô mang thêm một chai nữa lên đi!"
Phạm Văn Phong không nói gì, hai người này vẫn còn cứng miệng nói mình có thể uống tiếp, chẳng lẽ hôm nay họ thật sự muốn uống say đến quên lối về ư?
Chai rượu thứ hai được mang lên, Trần Vũ Hà nhận lấy rồi trực tiếp bật nắp, sau đó rót đầy ly rượu của mỗi người.

"Nào, ngày hôm nay tôi rất vui, cạn ly!" Cô giơ ly rượu ra nói.

Phạm Văn Phong không thể làm gì khác ngoài nâng chén lên cùng cô, miệng không nhịn được nhắc nhở: "Uống ít một chút, con gái con đứa không nên uống quá nhiều ở bên ngoài!"
"Yên tâm, nơi này không khác gì nhà của tôi, uống nhiều rồi thì đi thẳng lên tầng trên ngủ là được, sợ cái gì chứ?" Trần Vũ Hà trừng mắt liếc anh một cái.

"Được rồi, là tôi nhiều lời!" Phạm Văn Phong cạn lời với cô nhóc này.

Ba người nâng ly cạn chén, cồn trong rượu bắt đầu có tác dụng, hai người Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà cùng cười nói lớn tiếng, sau đó đứng lên, tâm tình vô cùng thoải mái.

Phạm Văn Phong nhìn Mạc Kiều Lan, lòng thầm nhủ cô cứ mãi vui vẻ thế này thì thật tốt, chỉ tiếc là sáng hôm sau, có lẽ tâm sự thần bí kia lại khiến cô cảm thấy đau đầu chăng?
Mãi đến khi chai rượu thứ hai cũng không còn giọt nào, bữa cơm này mới coi như kết thúc.

Phạm Văn Phong thấy Mạc Kiều Lan loạng choạng bước đi, quay sang nói với Trần Vũ Hà: "Mau tới đỡ chị cô đi!"
Kết quả Trần Vũ Hà ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lắc đầu: "Tôi, tôi hình như cũng không đứng lên nổi nữa rồi!"
Phạm Văn Phong nhất thời không biết nên làm gì, mới vừa rồi người nào còn lớn tiếng nói tửu lượng mình rất tốt kia mà? Giờ là sao đây?
Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi về phía Mạc Kiều Lan, nắm được cánh tay cô, anh nói: "Chị không sao chứ? Chị muốn đi đâu?"
"Tôi, tôi vào nhà vệ sinh.

" Mạc Kiều Lan đáp.


Hô hấp của cô mang theo mùi rượu nồng nặc, Phạm Văn Phong thấy thế thì vô cùng không nỡ, đỡ lấy cánh tay cô tiếp tục: "Tôi đưa chị đi.

"
Mạc Kiều Lan không nói gì, lúc hai người vừa đi tới cửa, Trần Vũ Hà ở phía sau bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Này, anh không được bắt nạt chị họ tôi đâu đấy!"
"Tôi biết rồi, lúc này sao tôi có thể nghĩ đến mấy chuyện đó được, cô cũng không say mấy đâu nhỉ?" Phạm Văn Phong cười khổ nói.

Đỡ Mạc Kiều Lan ra cửa, thấy nữ nhân viên phục vụ đang đứng đó, Phạm Văn Phong suy nghĩ một chút: "Đỡ bà chủ Mạc tới nhà vệ sinh đi, cẩn thận một chút.

"
Anh cảm thấy đây là địa bàn của Mạc Kiều Lan, anh tự tay đỡ cô đi vệ sinh có gì đó không thích hợp cho lắm, anh sợ sau này sẽ lưu lại đề tài bàn tán cho đám nhân viên, suy nghĩ đến chuyện ấy, anh mới đưa cô cho nữ nhân viên kia.

"Được!" Nhân viên phục vụ nhanh chóng đón lấy cánh tay của Mạc Kiều Lan.

Xoay người trở lại phòng VIP, Phạm Văn Phong ngồi xuống cạnh Trần Vũ Hà, vỗ nhẹ mặt của cô: "Này, cô thấy sao rồi?"
"Tôi không sao, ngủ một giấc sẽ ổn thôi!" Trần Vũ Hà nói một câu, thuận thế nằm gục luôn xuống bàn.

"Vậy cũng không được ngủ ở đây!" Phạm Văn Phong véo nhẹ mặt của cô.

Trần Vũ Hà ngẩng đầu, liếc mắt trừng anh một cái: "Đồ khốn, anh dám dê tôi hả!"
Phạm Văn Phong bất đắc dĩ, định giải thích rõ ràng thì cô bỗng dưng ngồi thẳng dậy, sau đó duỗi hai tay ra nhào tới, trực tiếp ôm lấy anh!
"Chân tôi bị run, anh bế tôi lên tầng đi!" Trần Vũ Hà nói.

"Sao thế? Không sợ tôi dê cô nữa à?" Phạm Văn Phong hỏi lại.

Kết quả Trần Vũ Hà không đáp lời, gác cằm lên vai của anh, hồn nhiên phát ra tiếng gáy khe khẽ!.


Bình luận

Truyện đang đọc