TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Có lẽ vì lời của Phạm Văn Phong có ẩn chứa một loại ám thị, Trần Vũ Hà cảm thấy hai đùi bị quần ướt bọc lấy đúng là rất khó chịu liền cắn môi bảo: "Dù sao cũng bị anh nhìn thấy hết rồi, nhìn nhiều hơn lần nữa đã làm sao?"
Vậy nên cô mở cửa xuống xe, c ởi quần xuống, tiện đó xoa nhẹ đùi, đoạn mới đỏ mặt quay lại xe.
Hai mắt Phạm Văn Phong lập tức trợn tròn lên, thấy cô chỉ mặc mỗi cái qu@n lót nhỏ, khuôn mặt vô cùng xấu hổ, suýt nữa là ngẩn ra rồi.
Trần Vũ Hà giận dữ trừng mắt liếc anh một cái: "Biết ngay sẽ thế này mà, nhìn đủ chưa?"
"Ừm, được rồi, tôi không nhìn nữa là được chứ gì.

Lái xe nhanh đi." Phạm Văn Phong xấu hổ mỉm cười.
Sau khi khởi động xe, họ từ từ rời đi trên con đường lầy lội.

Hai mươi phút sau, cuối cùng họ cũng về tới đường lớn.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn trở nên tối mịt, Trần Vũ Hà không nói lời nào, tập trung lái xe, chẳng mấy chốc họ đã về tới thôn.
Sau khi hai người về lại phòng, Trần Vũ Hà vội vã chạy vào bên trong tìm quần mặc vào, lúc này sự căng thẳng mới vơi bớt.
Mà Phạm Văn Phong sau khi trở về đã đi ra phía sau đưa thỏ hoang cho chim trĩ ăn, cô ngồi một mình trên giường, kinh ngạc sững sờ.

Trần Vũ Hà cúi đầu xem di động mới phát hiện ra trên màn hình có rất nhiều thông báo tin nhắn chưa đọc.
Trên núi không có tín hiệu, nên bây giờ cô mới nhìn thấy.
Nhưng vốn dĩ cô cũng không quan tâm lắm, trực tiếp chuyển nó về trạng thái im lặng, đoạn thả mình lên giường, mơ màng ngủ mất.

Chuyến đi này thật sự rất mệt mỏi, nên cô ngủ rất sâu, cả cửa phòng cũng quên đóng.
Phạm Văn Phong từ bên ngoài trở về, vốn muốn hỏi Trần Vũ Hà còn muốn ăn chút gì đó không, kết quả vừa vào đã thấy khuôn mặt say ngủ của ai kia, không kìm được mà lắc đầu.
Sợ cô bị cảm lạnh, Phạm Văn Phong bèn đi tới lấy cái chăn, giúp cô đắp lên người.
"Không biết cô nhóc này có chuyện gì rồi, tìm cơ hội hỏi cho ra nhẽ mới được."
Phạm Văn Phong tự nói một câu, xoay người về tới gian ngoài.
Bây giờ anh thấy hơi mệt nhưng còn rất nhiều chuyện phải xử lý, nên anh không thể không kiên trì.
Việc bào chế cỏ Nguyên Linh tiêu tốn không ít công sức, anh còn xử lý mấy cây nấm Khẩu Bắc to hơn một chút, sau mới chia chúng thành rất nhiều hạt tròn nhỏ, cất vào trong túi nhựa.
Làm xong tất cả chuyện này, Phạm Văn Phong mới vặn thắt lưng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này anh mới nhận ra bên ngoài không có gì cả.

Dù nằm dưới đất thì anh vẫn phải trải gì đó chứ nhỉ?
Vậy nên, không còn cách nào khác, anh đành phải quay lại buồng trong, chuẩn bị lấy một bộ chăn đệm ra ngoài.
Kết quả, vừa vào anh đã thấy Trần Vũ Hà nghiêng người nằm trên giường, đẩy cái chăn kia kẹp ở giữa chân, trong ngực còn ôm thêm cái chăn dày, hệt như đi ngủ mà không ôm gì thì không được vậy.
Phạm Văn Phong trèo lên giường, đưa tay lấy chăn ra, kết quả không cẩn thận mà huých cùi chỏ vào cô một chút, Trần Vũ Hà lập tức xoay người lại, ôm lấy chân của anh.
"Ơ, không phải cô tỉnh rồi chứ?" Phạm Văn Phong nhỏ giọng hỏi.
Kết quả cái miệng nhỏ của Trần Vũ Hà chỉ hơi giật, lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng không mở mắt ra.
Anh muốn nhẹ nhàng rút đùi về, nhưng Trần Vũ Hà cứ ôm thật chặt lấy, không định buông ra!

Phạm Văn Phong cảm thấy hết nói nổi.

Đây là tình huống gì vậy?
"Là cô không cho tôi đi đấy, vậy đừng trách tôi nhé!" Phạm Văn Phong cười ha ha, thuận thế nằm lên giường, kê đầu lên cái chăn vừa kéo ra kia.
Hai người nằm dính vào nhau, Trần Vũ Hà còn dựa vào nơi eo anh, tư thế này có hơi mờ ám.
Trong lòng Phạm Văn Phong miên man suy nghĩ một hồi, có mấy lần muốn ra tay đánh lén nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn.
Đợi cho cảm giác mệt mỏi ập tới, cuối cùng anh không kìm được nữa, mắt dần nhắm lại, ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu sáng, Trần Vũ Hà mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cảm thấy cả người mình đau nhức.

Cô không kìm được mà nhíu mày.
Kết quả, vừa mở mắt ra, cô lập tức kêu la hoảng hốt một tiếng, phát hiện bản thân lại đang nằm trong lòng của Phạm Văn Phong, một bàn tay còn ôm siết người ta!
Tiếng kêu sợ hãi của cô đã đánh thức Phạm Văn Phong, anh trợn mắt hỏi: "Cô dậy rồi?"
"Sao lại thế này? Vì sao anh lại ở trên giường tôi?" Trần Vũ Hà hỏi.
"Không trách tôi được, tôi đi vào lấy chăn, là do cô cứ ôm tôi không buông tay đấy chứ!" Phạm Văn Phong giải thích.
Trần Vũ Hà kiểm tra thấy quần áo trên người không có gì thay đổi, nhớ tới việc bản thân lúc đi ngủ, đúng là có thói quen phải ôm gì đó mới chịu được, khẽ thở phào.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy hơi bất bình, bèn trừng mắt liếc Phạm Văn Phong một cái: "Vậy anh không biết gạt tay tôi ra à?"

"Tôi thấy cô ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức cô dậy thôi." Khuôn mặt Phạm Văn Phong đầy vẻ vô tội.
Nhìn dáng vẻ căm giận của Trần Vũ Hà, anh không kìm được mà trêu: "Còn nữa, cô nhìn đi, tôi chỉ ở trong phòng, thậm chí nằm cùng giường cô, không phải tôi cũng không làm chuyện gì khác thường sao?"
"Hừ! Anh còn muốn làm gì nữa? Ai biết anh có sờ trộm tôi hay gì đó không?" Trần Vũ Hà đỏ mặt, lí nhí vặn hỏi.
Phạm Văn Phong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, nhưng anh càng nhìn cô thế này lại càng thấy cô đáng yêu, anh lắc đầu cười khổ, bảo: "Nếu biết cô sẽ nghi ngờ tôi thế này thì tối qua tôi nên sờ thật mới phải! Hối hận quá, hối hận quá!"
"Anh!"
Trần Vũ Hà nghe nói vậy thì lập tức nóng nảy, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô giơ đôi tay nhỏ bé lên, chuẩn bị đánh người!
Nhưng chút sức mạnh này thì sánh thế nào được với Phạm Văn Phong, cô vừa vung tay lên đã bị người ta bắt lấy cổ tay rồi!
Trần Vũ Hà giãy dụa thật mạnh, Phạm Văn Phong vẫn nắm đó không buông.

Cơ thể hai người loáng cái mất thăng bằng, ngã thẳng lên giường.
Một lát sau, Trần Vũ Hà bị Phạm Văn Phong đè dưới người, đoạn anh nghiêm nghị bảo: "Cô còn làm loạn nữa thì tôi không khách sáo nữa đâu đấy!"
"Được, được, được rồi, không làm loạn nữa, anh bỏ ra trước đi!" Trong mắt Trần Vũ Hà thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, vội vã cầu xin tha thứ.
Phạm Văn Phong buông tay ra, tuy luyến tiếc cảm xúc mềm mại khi nằm trên người cô, nhưng anh cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ có chuyện xảy ra.

Một khi súng đã nổ rồi, tiếp theo phải làm gì nữa đây?
Anh bèn đứng dậy rời giường, đi ra ngoài: "Nhanh rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn bữa sáng, hôm nay còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy!"
Đợi sau khi anh ra ngoài rồi, Trần Vũ Hà ngồi dậy, trên mặt vẫn còn nóng như cũ, nhưng trong lòng đã có thứ cảm giác là lạ.
Nếu ban nãy Phạm Văn Phong thật sự làm gì đó với cô, cô cảm thấy hình như bản thân cũng không giống như sẽ phản kháng lại!

"Ôi trời, mình đang nghĩ gì vậy?"
Trần Vũ Hà xấu hổ vỗ vào đầu mình, vội vã đi xuống giường rửa mặt.
Chỉ một lát sau, bát cháo hoa nóng hôi hổi đã được bưng lên bàn.

Hai người ngồi vào, cùng bắt đầu ăn, hệt như ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chú ý tới việc Trần Vũ Hà đã thay một cái quần ngắn khác, Phạm Văn Phong thầm than trong lòng.

Có người đẹp mát mắt bầu bạn, nếu ngày nào cũng như thế thì thật tốt!
Anh ở một mình lâu như vậy, đã rất lâu rồi trong nhà không còn náo nhiệt như thế này nữa.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Phạm Văn Phong cầm đống nấm Khẩu Bắc đã chuẩn bị đầy đủ từ hôm qua đi ra ngoài, đến mảnh đất đầu thôn.
Đám công nhân đã dọn dẹp mọi thứ rồi, thấy anh đến, lập tức có người tiến lên bảo: "Ông chủ Phạm, anh tới đúng lúc lắm, nhiệt độ môi trường nuôi cấy đã hạ xuống rồi, anh có thể gieo trồng bất cứ lúc nào."
"Được, khi nào xe bồn mới tới?" Phạm Văn Phong hỏi.
"Nhanh thôi, ông Đỗ nói sẽ đích thân đến đây, tới lúc đó hai người bàn bạc lại là được." Người nọ trả lời.
Hai người còn đang nói thì trong thôn đã truyền tới tiếng còi inh ỏi của ô tô, cái xe lớn từng tới trước đó đã quay trở lại.
Ông lão Đỗ nhảy từ trong xe xuống, đi đến trước mặt Phạm Văn Phong, hỏi: "Ông chủ Phạm, chuẩn bị tốt việc tiêm chủng chưa?"
"Xong hết cả rồi, mọi thứ đều ở trong này hết." Phạm Văn Phong khoe cái túi nhựa đang sáng lên trong tay.
Ông lão Đỗ trợn tròn hai mắt: "Đây, đây là chủng nấm của cậu?"
"Đúng rồi." Phạm Văn Phong gật đầu.
"Cậu đang đùa gì vậy, nếu cậu có thể trồng được nấm, tôi sẽ nổ bùm ngay tại chỗ này!" Ông lão Đỗ ngạc nhiên, sau lại la lên, có hơi hổn hển..


Bình luận

Truyện đang đọc