TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Mạc Kiều Lan bị hỏi liền sửng sốt: “Cậu đang muốn nói tới quán của tôi ư?”
"Đúng, là quán của chị.” Phạm Văn Phong gật đầu nói.
"Chỗ này tôi đã đạt được yêu cầu về phần cứng, giả dụ như đầu bếp cũng đã là đội ngũ có trình độ cao, muốn hấp dẫn lượng khách nhất định cậu phải làm được hai phương diện này.” Mạc Kiều Lan suy tư nói.
"Hai phương diện nào?” Phạm Văn Phong lập tức hỏi.
Mạc Kiều Lan có chút kỳ quái nhìn anh rồi đáp: “Hoặc là giá cả của cậu phải rất rẻ mới có thể cạnh tranh, hoặc là có thể chế biến những món mới trở thành những món ăn ngon hơn, khác lạ hơn!”
Phạm Văn Phong nghe xong vỗ đùi nói: “Vậy là tốt rồi, cái này tôi có thể giúp chị!”
"Ừm?”
Mạc Kiều Lan trực tiếp hỏi, có chút không hiểu lắm: “Cậu có thể giúp tôi thế nào?”
Kết quả Phạm Văn Phong không chịu nói mà chỉ là cười hì hì: “Chờ vài ngày rồi hãy nói, tôi phải đem xuống còn lại cho bà chủ đã!”
Nói xong anh nổ máy xe ba gác, nhanh như một làn khói chạy ra khỏi cửa sau.
Mạc Kiều Lan đứng ở đó nhìn bóng lưng của anh biến mất không một vết tích, cô đứng tại chỗ có chút sững sờ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Lẽ nào cậu ta biết cái gì sao?”

.

.

.


.
Phạm Văn Phong chạy tới ngoại ô phía nam, bởi vì hôm nay tới hơi trễ nên tiệm cơm của Dương Quế Hoa đã có người đang vội vàng chuẩn bị cơm trưa rồi.
Nhìn thấy anh tới, Dương Quế Hoa có chút kinh ngạc rồi nhanh chân đứng lên nghênh đón: “Được, nói giao tới là giao tới liền, lần này lại có bao nhiêu đấy?”
"Hơn hai trăm cân? Giống như lần trước nhé!” Phạm Văn Phong cười nói.
Dương Quế Hoa vừa nghe lập tức vươn ngón tay cái ra: “Thằng nhóc chú vậy mà cũng có thể làm được, chị đây bội phục!”
"Có gì đâu? Mấy cái nấm thôi mà!” Phạm Văn Phong cười hắc hắc nói.
Dương Quế Hoa liếc mắt về phía anh: “Chú thì biết cái gì? Hôm nọ có một người tới đưa cho chị mười mấy cân nấm nhưng đều là loại nấm khô khốc, so với nấm của chú quả thực là không thể nào sánh được.

Chị trực tiếp tống ông ta ra ngoài rồi!”
"Ha ha, được rồi, có tôi rồi cô còn cần lão ta làm gì?” Phạm Văn Phong cười hì hì, lời nói dường như còn mang nhiều hàm ý.
Mặt Dương Quế Hoa đỏ lên, nếu không phải bên cạnh còn có người khác thì cô ả thật muốn đưa tay nhéo cái tên mồm mép lanh lẹ này rồi.
Tất cả đống nấm được gỡ xuống lúc cân lên vừa tròn 200 cân.

Cô ả cũng không nhiều lời, vui sướng thanh toán tiền cho Phạm Văn Phong.
Phạm Văn Phong cầm tiền trong tay, tâm tình vô cùng vui sướng, cũng không nhịn được hỏi: “Cô mua nhiều nấm như vậy riêng quán ăn này cũng không thể sử dụng hết được đúng không?”
"Dĩ nhiên, cả ngày giỏi lắm cũng chỉ bán được mấy chục cân!” Dương Quế Hoa gật đầu nói.
"Cô mua của tôi nhiều như vậy số còn lại cô tính sao?” Phạm Văn Phong tò mò hỏi.

Chân mày Dương Quế Hoa cau lại nói: “Đơn giản, mang đi phơi một chút rồi qua tay chị tôi là có thể kiếm ra tiền kiểu khác rồi!”
"À, hóa ra là như vậy, tôi còn chưa nghĩ tới đó!” Phạm Văn Phong gật đầu nói.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Dương Quế Hoa nhịn không được cười hỏi: “Thế nào? Vậy chú cho rằng chị đang là một gian thương lợi dụng chú hả?”
"Đương nhiên không, tôi cũng biết sản phẩm khô bán đắt hơn nhưng quả thực cũng lười gia công, thêm vào đó lại không có thời gian.

Cứ bán cho chị lời được ít nào hay ít đó.

Không phải sao?” Phạm Văn Phong cười nói.
"Chỉ biết nói ngọt thôi!” Dương Quế Hoa rất vui vẻ, vươn tay nhéo lấy mũi anh.
Phạm Văn Phong từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai thân thiết với anh như thế, trong lòng khẽ động, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Này, người thân của cô đi rồi sao?”
"Đồ ngốc, nào có nhanh như vậy.

Chị đây không lừa dối chú đâu, tối đa cũng phải ba ngày.

Rồi sau đó sẽ thỏa mãn chú!” Dương Quế Hoa kiều mị liếc mắt nhìn anh.
Có những lời này khiến tinh thần Phạm Văn Phong lập tức tỉnh táo, anh nhìn cổ rồi lại nhìn xuống ngực cô cả, không ngừng nuốt nước miếng nói: “Vậy tôi đây sẽ chờ hết ba ngày!”
Rời khỏi tiệm cơm, anh lái xe ba gác quay về thẳng trong thôn.


Lúc này trong đầu cũng đã tính toán xong, khoảng thời gian tới này sẽ gác lại tất cả mọi chuyện để chuyên tâm cung cấp nguyên liệu nấu ăn phong phú cho Mạc Kiều Lan giúp cô vượt qua cửa ải này!
Anh vừa mới rời đi không lâu điện thoại trong túi lại đột nhiên đổ chuông.
Vừa nhìn thấy Trần Vũ Hà gọi tới, Phạm Văn Phong dừng xe ở ven đường nghe máy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
"Không có việc gì, bố tôi xuất viện về nhà tĩnh dưỡng vài ngày.

Muốn mời anh tới nhà tôi chơi một chút, anh có muốn tới không?” Trần Vũ Hà lên tiếng hỏi.
Tuy rằng một câu cuối cùng là một câu hỏi ý kiến nhưng Phạm Văn Phong nghe thấy rất rõ ràng, nếu như không đi cô ta có thể sẽ trở mặt với anh mất.
Vì vậy anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đi, nhà cô ở đâu?”
"Đông Giao, hoa viên Đế Vương, anh đến rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi đứng ở cửa chờ anh!” Trần Vũ Hà nói.
Giọng nói hòa hoãn vài phần vì yêu cầu đã được Phạm Văn Phong đáp ứng, tâm tình của cô ta cũng vì thế mà tốt lên.
Phạm Văn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, thay đổi phương hướng chuẩn bị đi tới Đông Giao.
Thế nhưng chưa kịp khởi động xe ba gác đã có một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn dãy số không tên, anh do dự chút rồi nghe máy: “Alo?”
"Tôi đây, ông chủ tiệm thuốc, Vương Lão Căn đây.”
"À, là ông à? Ông đã tới bệnh viện xem xét chưa?” Phạm Văn Phong chợt hỏi.
"Nhìn rồi, không chỉ nhìn mà còn rất khiếp sợ, cậu thanh niên, có thời gian chúng ta nói chuyện chút đi?” Vương Lão Căn hỏi.
"Nói chuyện?”
Phạm Văn Phong sửng sốt một chút: “Có chuyện gì để nói chứ?”
"Đương nhiên là bàn về chuyện hợp tác rồi, y thuật của cậu cao như vậy, khả năng chế thuốc lại lợi hại hơn nữa.


Cậu không hề nghĩ tới mang khả năng này ra ngoài kiếm chút tiền sao?” Vương Lão Căn cười hắc hắc hỏi.
Đây là điều mà Phạm Văn Phong không hề mong đợi, anh do dự một lúc rồi nói: "Tôi chưa nghĩ đến chuyện này, hiện tại tôi còn chút việc bận.

Ông có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không?"
"Được, mọi thứ đều có thể thương lượng, cậu cung cấp nguồn hàng, tôi chịu trách nhiệm bán hàng, sau đó chúng ta chia 3-7.” Vương Lão Căn tưởng rằng anh không muốn nói chuyện thì vội vàng nói.
Phạm Văn Phong nghe vậy thì có chút xao động, anh cười: "Ông hiểu lầm rồi, tôi thật sự có việc phải làm, không phải là muốn tránh né ông, tối nay tôi có thể gọi lại cho ông được không?"
"Được, có lời này của cậu thì tôi cũng yên tâm rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Phạm Văn Phong vừa đi đến vùng ngoại ô phía Đông vừa tự hỏi, tại sao trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, luyện chế thuốc có công hiệu thần kỳ cũng là một cách kiếm tiền hay!
Với thu nhập này, anh có thể đầu tư thêm tiền vào trang trại, dự án trồng nấm, trong tương lai có thể sẽ chăn nuôi và trồng nhiều rau quả hơn, tất cả đều có hỗ trợ tài chính!
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy đây là một việc tốt, vì vậy anh quyết định sẽ đến gặp Vương Lão Căn để nói chuyện sau khi anh ra khỏi nhà của Trần Vũ Hà!
Sau khi đến vùng ngoại ô phía Đông, anh hỏi thăm người khác rồi nhanh chóng đi đến Hoa Viên Đế Vương.

Đến nơi, anh gọi điện cho Trần Vũ Hà, chỉ cần ba phút sau đã thấy cô ta xuất hiện.
“Cô sống ở đây à, có vẻ như nơi này rất đắt tiền.”
Phạm Văn Phong nhìn từ bên ngoài, người có thể sống ở nơi xa hoa như vậy nhất định phải là người có tiền.
Trần Vũ Hà nhìn anh: “Vậy thì sao? Đây là nhà của bố mẹ tôi, không phải của tôi!”
Với sự dẫn dắt của cô ta, nhân viên bảo vệ ở cửa không ngăn cản mà cho phép bọn họ đi vào.

Nhìn bóng lưng của hai người, nhân viên bảo vệ tự hỏi, tiểu tử đi xe ba gác này là ai mà có thể khiến cô Trần phải ra tận nơi đón tiếp?.


Bình luận

Truyện đang đọc