TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Cơ thể của tên kia căn bản không nghe theo khống chế của gã, vừa giãy vừa nhảy ở chỗ đó, trong miệng còn phát ra từng tiếng cười to, nhìn qua hơi dọa người một chút.
Tên mắt hí lập tức nóng nảy, xông lên trước nắm lấy cổ áo của Phạm Văn Phong: "Thằng nhãi, mày làm gì anh em của tao rồi?"
"Buông ra, nếu không tao cho mày chơi với nó đấy!" Phạm Văn Phong lạnh giọng nói.
Lời này rất có sức uy hiếp, tên mắt hí lập tức buông lỏng tay ra, phẫn nộ nói: "Tuy là gãy xương không sao nữa, nhưng bây giờ nó lại trúng tà, mày và lão Lý vẫn phải chịu trách nhiệm!"
"Ok!"
Phạm Văn Phong gật đầu, đi đến bên cạnh người nọ, lại chọc vào eo gã một cái, kết quả người lập tức quay về bình thường, không còn điên điên khùng khùng nữa.
"Cảm thấy như này thế nào? Nên bọn mày ngoan ngoãn chút đi, tránh lát nữa lại có người nếm thử cảm giác này tiếp đấy!" Phạm Văn Phong ghé vào lỗ tai gã, nhỏ giọng nói.
Tên này đã sớm choáng váng cả rồi, bèn gật đầu lia lịa: "Không, không dám."
Nói xong, gã chạy đến trước mặt tên mắt hí: "Anh Bảo à, anh trả em hai trăm đồng đi, em đâu biết phải chịu nhiều thứ như này, em mặc kệ đấy!"
Nói xong thì gã xoay người bỏ chạy, khiến cả đám người tên mắt hí kia trợn mắt há hốc mồm.

Chúng đứng ngay tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải!
Những người vây xem kia lại trở nên ồn ào, có người trong đó lại la to lên: "Cút hết đi, còn tính lừa người nữa đấy à?"
"Phải đó, còn chưa chịu cút sao, mất hết mặt mũi rồi!"
"Lần sau thông minh lên chút nhé, tìm một người bị gãy xương thật ấy, ha ha!"
Tiếng la của mọi người nháo nhào cả lên, khuôn mặt tên mắt hí được gọi là anh Bảo vừa đỏ vừa vô cùng khó coi, gã bèn đưa tay ra chỉ vào Phạm Văn Phong: "Thằng nhãi, mày gan lắm, đợi đó cho tao!"

Nói xong, gã xoay người dẫn đồng bọn đi, kết quả Phạm Văn Phong lại la lên: "Đợi đã!"
"Sao nào? Mày muốn làm gì nữa?" Tên anh Bảo quay đầu lại hỏi.
Phạm Văn Phong đi đến bên cạnh đó, nhìn theo hai mắt gã: "Người của mày giả gãy xương, mà hình như ông lão nhà họ Lý bị chúng mày đánh thật phải không?"
"Vậy thì đã sao? Đánh thì đã sao, chẳng lẽ mày cắn lại tao à?" Anh Bảo đảo mắt rồi hỏi.
Phạm Văn Phong cười: "Không tới mức cắn mày đâu, lấy tiền bồi thường thôi, nếu không hôm nay đừng hòng ai thoát được!"
Vị trí hai bên lập tức thay đổi, bây giờ đến lượt anh uy hiếp đối phương rồi.
Tên mắt hí cười to lên: "Bảo tao bồi thường tiền? Mày nghĩ dễ quá rồi đấy, có bản lĩnh thì đi đòi ông chủ Trần khu mỏ ấy!"
"Sao?"
Phạm Văn Phong sửng sốt, nhíu mày: "Ông chủ Trần khu mỏ mà mày nói, là ông Trần Cương nhà giàu nhất huyện kia sao?"
"Phải đó, tao làm việc cho người đó đấy, trên sườn núi kia phát hiện mạch khoáng, người đó yêu cầu tao nhanh chóng mua được nó!" Tên anh Bảo hò hét trả lời.
Sau khi thấy Phạm Văn Phong nghe được cái tên ông chủ Trần khu mỏ thì sửng sốt, gã cảm thấy thằng nhãi này bị dọa rồi, một màn mất mặt ban nãy lập tức bị quăng ra sau đầu, gã lại lập tức đắc ý lần nữa.
Những người vây xem kia nghe thấy lời gã cũng lập tức không nói nữa!
Ai cũng biết Trần Cương nhiều tiền lắm của, thì ra tên mắt hí này ỷ vào người kia là chỗ dựa vững chắc sao!
Phạm Văn Phong không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn vào trong xe, lòng lại nói: Trần Vũ Hà ơi là Trần Vũ Hà, thì ra bố của cô là một tên ác bá như vậy đấy à?
Tuy nhiên, anh bỗng cảm thấy không đúng.

Rõ ràng ban nãy miệng tên anh Bảo nói là ông chủ Trần khu mỏ bảo gã nhanh mua xong núi mà, còn gã thì sao? Sao lại đưa người đến gạt ông cụ nhà họ Lý?

Nghĩ như vậy xong, anh cười lạnh một tiếng, bảo: "Ông ta cho mày tiền đi mua, mày lại tới đây lừa người, kế hoạch này không tồi đấy.

Mày có tin tao gọi một cuộc điện thoại là ông chủ Trần khu mỏ tới tìm mày tính sổ không?"
Một câu hỏi đã khiến cho tên anh Bảo trợn mắt há hốc mồm, căng to mắt lên hỏi: "Mày, mày biết ông ấy sao?"
"Xem như là có quen đi.

Bây giờ tao hỏi mày, cuối cùng mày có bồi thường hay không?" Phạm Văn Phong lớn tiếng hỏi.
Tên anh Bảo lập tức do dự, đứng sững ra đó không nói lời nào, đôi mắt cứ xoay tới xoay lui, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, sau lưng gã có một tên còn trẻ la lên: "Mày đang hù dọa ai đấy? Mày nói quen là có quen à? Mày thử gọi điện thoại đi xem nào?"
"Phải rồi, nói vớ vẩn gì đó? Mày nghĩ là ông Trần khu mỏ có thời gian lắm sao?"
Mấy lời bàn tán ồn ào của đám người phía sau đã khiến tên anh Bảo tỉnh táo lại.

Ngay lập tức, gã như có thêm sức mạnh, nhìn Phạm Văn Phong nói: "Vậy mày cứ gọi điện thoại đi, chỉ cần ông ấy bảo tao bồi thường, tao sẽ bồi thường ngay!"
Phạm Văn Phong không nói gì cả, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Chẳng đợi anh mở miệng, cửa xe việt dã đã mở ra, hai người Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà xuất hiện, họ đi tới bên cạnh của Phạm Văn Phong.
Trong đám mắt kinh sợ, ngạc nhiên của đám tên anh Bảo, Mạc Kiều Lan lạnh giọng hỏi: "Mày nói là mày có quen ông Trần khu mỏ?"

"Đúng vậy, cô là ai?" Anh Bảo hỏi.
"Đừng quan tâm tao là ai, mày tên gì? Tao sẽ gọi điện ngay cho dượng tao, xác minh thân phận của mày một chút!" Mạc Kiều Lan nói.
"Còn tính nói dối nữa à? Anh Bảo ơi anh Bảo, anh cứ để cho cô ta gọi đi!" Trong đám người trẻ tuổi kia có kẻ lớn giọng la lên.
Mà ánh mắt của những tên khác đều đã tập trung vào người hai chị em này, lòng nói sao lại có một cặp người đẹp thế này chứ? Bề ngoài đẹp mà dáng người cũng quyến rũ, thật sự là hàng hiếm!
Tuy nhiên, đã có người trong đó hai mắt trở nên kỳ lạ.

Không phải là gã đang thưởng thức vẻ đẹp của người đẹp, mà là hơi nghi ngờ vì cảm thấy hình như Trần Vũ Hà quen mắt lắm.
Lúc này Mạc Kiều Lan đã lấy điện thoại ra, gọi vào dãy số của Trần Cương.
"Kiều Lan, có phải là Vũ Hà về tới rồi không?" Trần Cương lập tức hỏi.
"Không phải, dượng, con đang gặp một chút chuyện bên ngoài.

Dượng có biết thôn Sa Tỉnh không?" Mạc Kiều Lan hỏi.
Trần Cương bên kia sửng sốt: "Có biết, làm sao vậy?"
Ở đây có một ngọn núi hoang có phát hiện mạch khoáng, nên dượng tính mua ngọn núi này lại?" Mạc Kiều Lan tiếp tục hỏi.
"Đúng là có chuyện như vậy.

Đàn em của dượng đang đi thương lượng giá cả với dân chúng mà, con hỏi cái này làm gì?"
Trần Cương cảm thấy hơi kỳ quái, người biết chuyện này không nhiều lắm, hơn nữa hình như giọng điệu của Mạc Kiều Lan có hơi là lạ, giống như đang chất vấn mình vậy!
Mạc Kiều Lan mỉm cười: "Ở đây có một thằng tên là Lý Bảo, gã dẫn một đám người ngang ngạnh nói chủ nhân mảnh đất trên sườn núi kia đã đánh người của bọn chúng, hoặc là bồi thường mười vạn tiền thuốc, hoặc là chuyển sườn núi lại cho chúng.


Dượng, dượng dạy đàn em như vậy đấy à?"
"Cái gì?"
Sau khi Trần Cương nghe xong, giọng nói lập tức lên cao tới mấy trăm decibel, rồi hỏi ngay: "Thằng Lý Bảo kia có đang ở cạnh con không?"
"Ở ngay đối diện con, cái tên mắt hí ấy ạ!" Mạc Kiều Lan thản nhiên trả lời.
"Đưa điện thoại cho nó, dượng hỏi một chút!" Trần Cương nói với vẻ giận dữ.
"A Bảo là thằng nào? Dượng tao tìm mày đây!"
Mạc Kiều Lan nghe như vậy thì đưa điện thoại trong tay qua!
Khuôn mặt tên anh Bảo kia vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, giật lấy điện thoại vừa định nhận, cái tên phía sau gã đã lập tức giật lấy rồi tắt mất, đoạn mới nhỏ giọng nói: "Đại ca, em nhớ ra rồi, cô gái mặc váy ngắn kia là con gái của ông Trần khu mỏ đấy!"
"Mày, sao mày không nói sớm?" Lý Bảo lập tức há hốc mồm.
Gã nhanh chóng giật lấy điện thoại, cẩn thận đưa lại cho Mạc Kiều Lan: "Chị hai, là do em đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, em cúp điện thoại rồi.

Chị xem đi, bây giờ chúng ta đừng để ông Trần khu mỏ biết có được không? Em xử lý ổn thỏa là được!"
Mạc Kiều Lan không nói gì, vì điện thoại trong tay cô đã reo lên.
Cô vừa nhận lấy, Trần Cương đã quát vào điện thoại: "Có chuyện gì rồi?"
"Không sao ạ, gã thấy con biết chuyện của dượng, không dám nhận điện thoại, chúng con xử lý cho xong chuyện này rồi về dượng giải quyết sau được không?" Mạc Kiều Lan cười hỏi.
"Dượng biết rồi.

Con nói với nó, lập tức xử lý xong chuyện đó, trước khi trời tối phải về lại thị trấn tìm dượng!" Trần Cương bảo..


Bình luận

Truyện đang đọc