TIỂU THÔN Y THÔN QUẢ PHỤ


Phạm Văn Phong nghe xong thì chỉ thấy sửng sốt!
Nếu Mạc Kiều Lan cũng đến được, vậy tất nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng có thể người ta còn đang bận bịu chuyện của nhà hàng, sao có thời gian được?
Thế nên, anh cười khổ lắc đầu: "Chắc chắn chị ấy không tới đâu, tôi cảm thấy cô chỉ cần nói bản thân đang ở chỗ này là được."
"Thật à? Vậy là anh suy nghĩ sai rồi!"
Trần Vũ Hà nhếch khóe môi, lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Kiều Lan.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, lại bật loa ngoài, bên kia lập tức truyền đến tiếng nói vội vàng: "Vũ Hà, cái con bé này, rốt cuộc em chạy đi đâu rồi hả? Vì sao không nhận điện thoại?"
"Chị, chị đừng lo lắng, em đang ở chỗ của Phạm Văn Phong mà." Trần Vũ Hà cười bảo.
Mạc Kiều Lan bên kia sửng sốt: "Hả? Nhưng chị vừa gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy nói em không có đó mà?"
"Em cũng mới vừa tới nơi thôi, tính ở đây mấy ngày." Trần Vũ Hà trả lời.
Mạc Kiều Lan ở bên đầu kia điện thoại im lặng một chút, sau lại đột ngột nói: "Em đừng đi lung tung, đợi ngay ở nhà cậu ấy đi, chị sẽ tới ngay!"
Nói xong thì cô cúp điện thoại ngay, Trần Vũ Hà đắc ý huơ huơ cái điện thoại sáng lên trong tay với Phạm Văn Phong: "Sao nào?"
Phạm Văn Phong không nói gì!
Sau anh mới mỉm cười: "Được, đến thì đến, dù sao còn rất nhiều thịt sói, đêm nay cứ dùng chúng đãi chị ấy một bữa ra trò đi!"
Trần Vũ Hà nhìn anh một cái đầy nghi ngờ, sau mới cười hì hì hỏi: "Có phải là vui lắm không?"
"Không, không có, sao lại như vậy được?" Phạm Văn Phong xấu hổ cười bảo.
"Hừ! Nhìn cái vẻ này của anh là biết, chị họ sắp tới, hai mắt anh sáng hết lên, còn giả vờ nữa!"

Trần Vũ Hà trừng mắt với anh một cái, xoay người hầm hừ bước đi, đi thẳng vào buồng trong.
Phạm Văn Phong vừa định đuổi theo, kết quả cô đã chặn cửa phòng: "Tôi phải ngủ trưa, không được xông lén vào, nếu không tôi liều mạng với anh đấy!"
Một tiếng "rầm" vang lên, cửa phòng đóng lại, sau lại truyền đến tiếng khóa cửa, khiến cho Phạm Văn Phong thấy dở khóc dở cười.

Lòng anh thầm bảo rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này? Tốc độ trở mặt của cô nhóc kia còn nhanh hơn mình đấy!
Đứng ngây ra trước cửa một lát, Phạm Văn Phong không nói gì, xoay người rời đi.
Anh lại ra sau cho đám thú ăn, đoạn mới liếc nhìn sang mảnh đất một cái.
Mới qua nửa ngày thôi, tuy không biết sẽ có thay đổi gì không, nhưng trong lòng Phạm Văn Phong vẫn ôm một tia hy vọng.
Kết quả, khi cầm cái túi lên nhìn thử, anh phát hiện hạt giống màu đen bên trong đã dài thêm ra rất nhiều sợi màu trắng, giống như đúc lời sách nói!
Khóe miệng của Phạm Văn Phong nhếch lên: "Lão Đỗ ơi là lão Đỗ, không phải ông bảo tôi làm loạn à? Đợi nấm mọc ra rồi, xem ông còn nói thế nào nữa!"
Sau khi kiểm tra xong "sản nghiệp" của mình, anh đắc ý mà chắp tay sau lưng đi về nhà.

Vừa tới cửa, anh đã thấy xe Mạc Kiều Lan dừng ở đây.
"Tới nhanh quá đấy!"
Đợi sau khi Mạc Kiều Lan xuống xe, Phạm Văn Phong lập tức cười bảo.
"Vũ Hà đâu rồi?" Mạc Kiều Lan hỏi có phần sốt ruột.
"Còn trong buồng đấy, cô ấy nói muốn ngủ trưa một chút."

Lúc này Mạc Kiều Lan mới khẽ thở phào: "Ở đây thì tốt rồi, lo chết tôi."
Phạm Văn Phong nhìn cô: "Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Nói một hai câu thì không rõ đâu, dù sao thì con bé đã cãi nhau với gia đình, kết quả nổi lên ý muốn bỏ nhà đi, khiến dì với dượng sắp điên lên luôn rồi." Mạc Kiều Lan thở dài bảo.
"Đến mức vậy sao? Cô ấy lớn tướng rồi, chỉ ra ngoài chơi mấy ngày thôi, còn lo lắng vậy?" Phạm Văn Phong thắc mắc.
"Cậu không biết tình hình cụ thể đâu, quên đi, để tôi nói lại với bọn họ một tiếng." Mạc Kiều Lan lấy di động ra.
"Chị làm vậy không phải là bán đứng Vũ Hà sao?" Phạm Văn Phong thấy vậy thì hỏi.
Mạc Kiều Lan liếc anh một cái: "Không sao, tôi sẽ không nói địa chỉ cụ thể cho họ, chỉ nói là Vũ Hà không sao thôi."
"À." Lúc này Phạm Văn Phong mới yên tâm gật đầu.
Điện thoại được kết nối, tuy là bố mẹ Trần Vũ Hà bên kia đã biết con gái không bị sao, nhưng họ vẫn hỏi cuối cùng cô đang ở đâu.

Mạc Kiều Lan chỉ qua quýt mấy câu rồi nói sau khi mình khuyên răn đàng hoàng, cô sẽ quay về, không cần lo lắng, đoạn cúp máy ngay.
Sau đó, cô lại ngẩng đầu cười với Phạm Văn Phong: "Ngại quá, gây phiền phức thêm cho cậu rồi."
"Có phiền gì đâu? Là chuyện tôi phải làm cả thôi! Bên ngoài nóng lắm, chị vẫn nên vào nhà ngồi đi." Phạm Văn Phong cười bảo.
Hai người quay vào trong nhà, Mạc Kiều Lan cũng nhìn bốn phía chung quanh một chút như lúc Trần Vũ Hà mới tới vậy, lại hơi gật đầu, nhưng không nói gì cả.
"Chị ngồi xuống trước đi, tôi đi rót nước cho chị." Phạm Văn Phong nói một câu, xoay người đi tìm ly nước.

Ngửi được một làn hương thuốc tự nhiên trong phòng, Mạc Kiều Lan hỏi: "Phòng khám của cậu không lớn, thu nhập thế nào?"
"Bình thường cũng ổn, chỉ có thể nói không đói chết được." Phạm Văn Phong đưa một ly nước cho cô, trả lời.
"Ồ, cậu có tay nghề tốt như vậy, có thể danh tiếng vẫn chưa nổi, sau này sẽ tốt thôi!" Mạc Kiều Lan bảo.
Phạm Văn Phong nở nụ cười: "Vậy thì tốt, tôi đang cần tiền đấy!"
Hai người tán gẫu mấy câu, cửa phòng của buồng trong mở ra, Trần Vũ Hà lập tức xuất hiện.
"Vũ Hà, cái con bé này, sao em tùy tiện vậy hả? Nói đi là đi, dì ở nhà lo lắng đến chết rồi kia kìa!" Mạc Kiều Lan thấy cô thì nhanh mồm nhanh miệng trách mắng.
"Hừ, lo thì cứ lo, ai bảo họ đối xử với em như vậy!" Trần Vũ Hà bĩu môi, khuôn mặt đầy mất hứng!
"Dù cho bọn họ có làm không đúng, em cũng không thể thế này được!"
Trần Vũ Hà thấy người kia chuẩn bị khuyên mình, bèn lắc đầu đi qua bắt lấy tay Mạc Kiều Lan: "Chị, chị đừng nhắc chuyện buồn bực kia nữa.

Chị biết không, chỗ này của Phạm Văn Phong chơi vui lắm, trên núi toàn thứ hay.

Hôm qua hai chúng em đi hái nấm, hôm nay còn đánh chết bốn con sói đấy!"
"Sao?"
Mạc Kiều Lan nghe vậy thì sửng sốt, hết nhìn cô lại nhìn Phạm Văn Phong, lạnh mặt mà bảo: "Hay lắm, hai người cô cậu liên hợp lại lừa tôi!"
Phạm Văn Phong không nói gì, cô nhóc Trần Vũ Hà kia thật sự là chưa đánh đã khai, mới ban nãy gọi điện còn nói dối là mình mới tới, kết quả vừa gặp người ta đã huỵch toẹt rồi.
Anh cảm thấy có hơi xấu hổ, bèn lập tức giải thích: "Thật ra tôi vốn muốn bảo chị tới rồi, nhưng Vũ Hà không cho!"
Mạc Kiều Lan thở dài, quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Hà: "Tối hôm qua em ở lại đây à?"
"Dạ." Trần Vũ Hà hơi xấu hổ, lắc lắc cánh tay của cô: "Chị, chị đừng giận mà, không phải em vẫn còn khỏe đây sao, không có gì hết mà!"

"Được rồi, cô cũng trưởng thành rồi, tôi nói thêm gì nữa thì lại thành nói dông nói dài.

Chuyện của mình thì tự đi chịu trách nhiệm đi!" Mạc Kiều Lan giận dữ nói.
Thấy người này có vẻ giận thật, hai mắt Trần Vũ Hà đảo vòng: "Chị, chị cứ yên tâm đi.

Phải rồi, trong nhà Phạm Văn Phong có nuôi mấy thứ lạ lắm, chị có muốn mở rộng tầm mắt không?"
"Cái gì mà lạ?" Khuôn mặt Mạc Kiều Lan đầy nghi ngờ.
Kết quả Trần Vũ Hà không hề trả lời, chỉ kéo cô ra chuồng nuôi thú ở phía sau.
Chỉ một lát sau, chỗ đó đã truyền tới tiếng hét sợ hãi của Mạc Kiều Lan!
Phạm Văn Phong lắc đầu đầy bất đắc dĩ, đây chắc chắn là lời vọng lại sau khi cô nhìn thấy con chim trĩ to lớn và chú thỏ hoang kia.
Anh cũng cất bước đi ra đó, kết quả nhìn thấy Trần Vũ Hà đã vội vã chạy tới đây, nói với vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: "Phạm Văn Phong, chim trĩ đẻ trứng!"
"Hả? Để tôi xem!"
Phạm Văn Phong nghe vậy thì thấy ngạc nhiên lắm, bước chân bèn đi nhanh hơn, chạy với cô qua bên đó.
Vừa đến nơi, họ đã nhìn thấy một mảng trắng như tuyết ở trong chuồng, hơn mười quả trứng chim trĩ đang tựu chung một chỗ.
Nhưng mấy quả trứng này có hơi lớn, còn lớn cỡ như mấy quả trứng ngỗng nữa!
"Có cái này rồi, có phải sẽ được thêm mấy con chim trĩ lớn tương tự không?" Trần Vũ Hà hỏi.
Phạm Văn Phong lắc đầu: "Tôi cũng không rõ nữa, dù sao phải để nó ấp mấy ngày mới biết được."
Lúc này Mạc Kiều Lan mới không kìm được mà hỏi: "Phạm Văn Phong, mấy con vật này, sao cậu có thể nuôi chúng lớn đến vậy hả?".


Bình luận

Truyện đang đọc