TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Đang ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ, bỗng cô nhận được điện thoại của Doãn Đình Nghiêm.

Cô do dự không biết có nên nhận hay không, cuối cùng thì vì toin trọng anh nên cô vẫn nhận nhưng trong giọng nói của cô thể hiện sự khách sáo rất rõ.

- Tổng giám đốc Doãn, có chuyện gì sao?
- Du Nhiên, tôi nhớ cô rồi - cô khá bối rối trước lời bộc bạch này của anh đành tìm cách chống chế.

- Tổng giám đốc Doãn, tôi nhớ là anh còn có một cô vợ chưa cưới mà nhỉ?
- Ôn Nghiên lại nói gì với cô sao?
- Cô ấy không nói gì cả, tôi chỉ đang nghĩ, có lẽ anh thích tôi chỉ vì anh đang bất mãn với vợ chưa cưới của anh mà thôi.

Bây giờ như thế này, đối với hai người chúng tôi dường như đều không “công bằng” cho lắm, nên tôi cảm thấy…
Đình Nghiêm không muốn nghe cô nói thêm gì về vợ chưa cưới của anh nữa, càng nói lại càng làm anh thêm ảo não.

Anh liền lên tiếng chuyển chủ đề:
- Du Nhiên, tôi đang ở dưới nhà cô.

Cô xuống đây, chúng ta gặp nhau rồi nói.


- Cái gì? Đừng! Anh đừng đến! Bây giờ, tôi không có ở nhà… anh đến cũng vô ích.

- Lừa bịp! Đèn nhà cô vẫn còn sáng, muốn tôi lên bắt cô hay là cô ngoan ngoãn xuống đây?
- Tôi… tôi không có ở nhà thật mà, đèn trong nhà còn sáng, có lẽ là do bạn thân của tôi vẫn còn ở nhà!
Thật sự, Du Nhiên lúc này chỉ muốn ngắt máy ngay lập tức để cắt ngang lời nói của Doãn Đình Nghiêm đi thôi.

Khó khăn lắm mới ngăn cản được anh đến nhà của tiểu Văn nhưng khi nghe được yêu cầu của anh thì cô đã rất sốc:
- Được rồi, hôm nay tôi tha cho cô nhưng mà… ngày mai tôi đi công tác, cô là trợ lí của tôi, đi cùng tôi.

- Trợ lí? Công tác?
Vì hiện giờ toàn thân cô toàn là nốt mẩn đỏ, nếu đi công tác với anh thì chắc chắn sẽ lộ tẩy, cô một mực từ chối gay gắt.

Nhưng cuối cùng, bằng một cách thần kì nào đó, vẫn bị giao hẹn gì mà gọi là đến của Doãn Đình Nghiêm đối với Du Nhiên mà bị kéo đến nới công tác.

May thay cho cô rằng nốt dị ứng hôm qua đã không còn sưng nữa, chỉ còn vài nốt mẩn đỏ trên người, cô đành phải trang điểm thật đậm để giấu chúng đi.

- Đúng rồi Du Nhiên? Sao hôm nay cô đột nhiên lại trang điểm vậy, tôi thích cô để mặt mộc hơn.

- Vậy ý anh là tôi trang điểm không đẹp sao? - Du Nhiên giật mình với câu hỏi của Doãn Đình Nghiêm, cô tỏ ra giận dỗi hỏi ngược lại anh.

- Không..

chỉ là để mặt mộc hôn thoải mái hơn - Doãn Đình Nghiêm đúng là lưu manh mà.

Xe dừng trước cửa một khách sạn sang trọng, hai người được nhân viên ở đây tiếp đón nồng nhiệt.

- Ella đã đặt khách sạn và cả phòng rồi, cô đi theo tôi là được.

Khi nhân viên đưa thẻ phòng cho hai người, lúc này Du Nhiên mới phát giác ra hỏi ngược lại nhân viên: “Phòng của tôi ở đâu”, nhưng lại bị giọng nói của Doãn Đình Nghiêm làm cho hoảng.

- Du Nhiên khách sạn này chỉ còn một phòng thôi, chi bằng tối nay cô chịu khó ngủ chung phòng với tôi đi.


- Cái gì? Ở chung phòng á? - Tại sao chỉ đặt một phòng? Tôi không đồng ý! Tôi không muốn ở chung một phòng với anh! - Du Nhiên hét vào mặt Doãn Đình Nghiêm nhưng anh lại bày ra vẻ mặt thích thú.

- Du Nhiên, bây giờ là mùa du lịch, khách sạn đã đầy người từ lâu rồi, khó khăn lắm mới đặt được một phòng đó.

- Hừ! Anh đừng lừa tôi, anh là đồ dối trá.

Du Nhiên tất nhiên là đang vô cùng lo lắng, nếu ở chung một phòng với anh, buổi tối phải tẩy trang, anh mà thấy thì biết phải làm sao? Cắt bỏ dòng suy nghĩ rối bời đó của cô, anh bày ra vẻ mặt mệt mỏi, ý muốn là lập tức đi vô phòng để nghỉ ngơi.

- Du Nhiên, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.

Sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi bàn chuyện làm ăn, chẳng nhẽ cô muốn tôi mắt thâm đen, ngáp ngắn ngáp dài để đi gặp đối tác à? Cô cứ yên tâm đi, tối nay tôi ngủ ngoài sofa, cô vào phòng trong mà ngủ.

(P/s: em là em méo yên tâm với anh rồi đấy… bảo em tin anh..

tin thế méo nào được ????)
Du Nhiên đinh ninh rằng cô sẽ vào phòng ngủ sau đó chốt lại như vậy Doãn Đình Nghiêm sẽ không đột nhập được nhưng đời nào có như mơ, con cáo già Doãn Đình Nghiêm làm sao mà dễ dàng thoả hiệp với cô như vậy chứ.

Rồi đang yên đang lành Du Nhiên đang xếp quần áo từ vali thì bỗng dưng Doãn Đình Nghiêm dở thói lưu manh, cởi đồ trước mặt Du Nhiên làm cô giật mình.

- Anh… anh cởi đồ ra làm gì vậy?
- Cởi đồ thì tất nhiên là đi tắm rồi.


Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Lẽ nào… cô muốn tắm chung với tôi à?
- Đúng là đồ không biết xấu hổ! - Du Nhiên tiện tay ném thẳng gối vào mặt anh.

Anh ở trong thì thoải mái tắm rửa, cô ở ngoài thì lại dong duổi với suy nghĩ của mình, không biết nên đối phó với Doãn Đình Nghiêm như thế nào.

Một lúc sau, khi anh đã tắm xong liền gọi cô vào, khi bước vào cô mới phát hiện anh chưa mặc đồ, vì ngại ngùng mà mặt cô đỏ hét lên, anh lại có thêm cơ hội trêu chọc cô:
- Vừa mới tắm xong, người vẫn chưa khô, mặc đồ không thoải mái.

Du Nhiên à, tôi có thói quen để khô tự nhiên.

Không thì cô lau cho tôi cũng được.

- Đồ lưu manh!!
Ở trong phòng tắm, mà cô chửi rửa anh không thương tiếc, than thân trách phận dính vào người đàn ông này để làm gì cơ chứ.

Phiền phức thật! Cô thực sự rất nhớ khoảng thời gian đi làm trước đây…
Bước ra khỏi phòng tắm, thấy Doãn Đình Nghiêm đã yên vị trên ghế sofa, Du Nhiên cầu mong anh ta không tỉnh dậy, cô rón rén đi vô phòng nhưng nào ngờ ngay lúc đó ánh mắt của Doãn Đình Nghiêm chợt mở ra, nhếch mép nhìn biểu cảm đáng yêu của Du Nhiên..


Bình luận

Truyện đang đọc