TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Buổi tối, Du Nhiên vẫn đang mải mê làm việc tại toà soạn, thì nhận được tin nhắn của Doãn Đình Nghiêm.

_ Bà xã, tối nay công ty của anh tăng ca nên em không cần đợi anh.

Có vẻ như Doãn Đình Nghiêm bị nghiện gọi Du Nhiên hai chữ “bà xã” rồi thì phải? Luôn miệng gọi cô là bà xã, nói cũng rất thuận miệng luôn rồi đó chứ!
Du Nhiên thấy trời đã muộn, liền tan làm luôn, cô đang lo lắng không biết giờ này có bắt xe được không đây.

Lúc sau, nỗi sợ của cô tăng lên nhiều hơn khi cô phát hiện có người đàn ông lạ mặt luôn đi đằng sau cô.

Chắc không phải kẻ xấu gì đó chứ, cô tiếp tục bước nhanh nhất có thể nào ngờ bị người đàn ông đó chụp khăn tẩm thuốc mê khiến cô chao đảo, rơi vào hôn mê.

Anh ta để cô nằm trên xe rồi lái xe đi đâu đó.

Thật không ngờ, anh ta lái xe đưa cô đến chỗ Tô Nhi, đúng vậy, người đàn ông đó không ai khác chính là Mạc Phong.

Không biết hai người đã lên kế hoạch gì mờ ám, Mạc Phong nghe lời Tô Nhi bế Du Nhiên tiến vào trong nhà, tránh người khác nhìn thấy lại bứt dây động rừng.

_ Tô Nhi, rốt cuộc em muốn làm gì?
_ Em chỉ muốn cô ta biến mất khỏi Đình Nghiêm mà thôi.

_ Tô Nhi, không lẽ Doãn Đình Nghiêm quan trọng với em như vậy sao? Khiến em bất chấp đi hãm hại người khác?
_ Đúng vậy, rất quan trọng.

Là cô ta cướp Đình Nghiêm đi, cũng chính cô ta cướp tất cả mọi thứ từ tay em.

Em không cam tâm.


_ Tô Nhi, em đừng như vậy.

Nhi Nhi mà anh quen là người con gái hiền lành, ngây thơ, lương thiện, không phải như em bây giờ.

_ Mạc Phong, anh đừng lo, em không có ý định hại cô ấy, em chỉ muốn cô ấy biến mất một ngày để em và Đình Nghiêm có thời gian bên nhau mà thôi.

_ Cho nên, em xin anh Mạc Phong, anh giúp em để cô ấy ở đây yên tĩnh một ngày được không?
_ Chỉ cần em không làm hại cô ấy là được, anh không muốn em đi sai đường…
_ Em cảm ơn anh Mạc Phong.

__________
Tại Doãn thị
Doãn Đình Nghiêm đang ngồi làm việc, điện thoại ting ting tin nhắn đến từ Du Nhiên.

_ Đình Nghiêm, tối nay đến nhà hàng Tây Bắc đợi em, em có chuyện muốn nói với anh.

Doãn Đình Nghiêm nhìn lời nhắn của Du Nhiên qua màn hình điện thoại mà không khỏi ngỡ ngàng, chẳng lẽ cô ấy muốn hẹn hò với anh, có phải là Du Nhiên đã tha thứ và dần chấp nhận Doãn Đình Nghiêm rồi không?
Vừa đi ra ngoài để chuẩn bị cho buổi hẹn hò này thì gặp Doãn Nhất vào báo cáo công việc.

_ Tổng giám đốc Doãn, đây là tài liệu dự án mới, mời anh xem.

_ Cậu để trên bàn làm việc đi, hôm nay tôi bận, mai tôi sẽ xem.

________
Tại nhà hàng Tây Bắc

Doãn Đình Nghiêm đủng đỉnh bước vào cầm trên tay bó hoa hồng tươi mà khuôn mặt không giấu nổi sự háo hức.

Nhưng thoáng sau, người xuất hiện trước mặt anh làm anh bất ngờ, người ấy không phải Du Nhiên mà lại là Tô Nhi.

Khi anh hỏi Du Nhiên hiện giờ đang ở đâu thì cô ta liền nói dối rằng chính Du Nhiên là người bảo cô ta đến đây để gặp anh.

_ Cô Lục chỉ nói với em qua điện thoại rằng cô ấy sẽ thành toàn cho chúng ta còn nói… còn nói cô ấy đã quyết định li hôn với anh để cho chúng ta bên nhau.

Nghe Tô Nhi nói xong mà khuôn mặt anh thâm trầm thấy rõ, bó hoa trên tay anh cũng rơi xuống đất, cơ thể Doãn Đình Nghiêm run rẩy kịch liệt không phải run do sợ mà là run do sự tức giận của anh đã lên đỉnh điểm.

Anh cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ là một buổi hẹn hò trọn vẹn giữa anh và cô để anh có thể bù đắp những thương tổn mà cô phải chịu nào ngờ nó lại thành buổi gán ghép anh cho người phụ nữ khác.

Doãn Đình Nghiêm vì quá thất vọng nên anh đã uống rất nhiều, Tô Nhi bên cạnh thì ra sức khuyên ngăn anh không nên uống nữa vì anh quá say rồi, cô ta đưa Doãn Đình Nghiêm vào một khách sạn.

Trong cơn say, Doãn Đình Nghiêm vẫn chỉ nhớ đến Du Nhiên làm cho cô ta ghen tức, hoá ra anh chỉ đang tưởng tượng cô ta là Du Nhiên mà thôi.

Cô ta không cam lòng, dù sao qua đêm nay theo sự suy tính của cô ta, anh cũng sẽ không còn nhớ tới Lục Du Nhiên kia nữa.

Tô Nhi bắt đầu từ từ cởi đồ cho cả hai, khi trong phòng quần áo của hai người vương vãi khắp nơi, cô ta nhân cơ hội đó trèo lên giường của Doãn Đình Nghiêm chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Mạc Phong đang ngồi yên tĩnh trong nhà trông chừng Du Nhiên thì nhận được tin nhắn của Tô Nhi nói hãy thả Du Nhiên ra, anh vẫn còn đang mơ hồ không biết Tô Nhi đã làm gì nhưng trước hết anh cứ nghe theo lời của cô ta đã.

Lay người gọi Du Nhiên tỉnh dậy, cô hốt hoảng khi người xuất hiện trước mặt mình giờ đây lại là Mạc Phong.


_ Đúng rồi..

hôm qua..

hôm qua tôi bị bắt cóc, anh Mạc không lẽ anh là người bắt cóc tôi ư?
_ Cô Lục, cô hiểu lầm rồi.

Hôm qua lúc tôi đi xe ngang qua đó thì thấy có một người đàn ông lạ ôm cô, lúc đó thấy cô đã đuối sức nên tôi đã xuống xe cứu cô.

Lúc tôi cứu cô thì đã hôn mê rồi, người đàn ông kia đẩy cô cho tôi rồi chạy mất, tôi vội đỡ cô nên không kịp đuổi theo hắn.

_ Hoá ra là vậy… xin lỗi anh chắc là do tôi căng thẳng quá, anh lại giúp tôi thêm lần nữa rồi.

_ Không có gì đâu.

_ Đúng rồi..

không biết anh có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?
_ À tôi đã nhặt lên và cũng sạc đầy pin cho cô luôn rồi cô đừng lo lắng nữa.

Du Nhiên thoáng nghĩ một đêm không về chắc Doãn Đình Nghiêm lo lắng cho cô lắm, cô phải gọi điện cho anh yên tâm mới được.

Nhưng khi vừa mở máy lên, đập vào mắt Du Nhiên là hàng loạt hình ảnh thân mật của Doãn Đình Nghiêm và Tô Nhi, còn có cả ảnh giường chiếu của họ được chính Tô Nhi gửi đến cho cô cùng lời nhắn “Lục Du Nhiên, tôi thắng rồi”.

Du Nhiên dường như mất hết đi sức lực vốn có, tai cô ù đi không còn nghe rõ Mạc Phong bên cạnh vẫn gọi cô, đôi mắt đục lại như người mất hồn, điện thoại cũng bị cô “trượt tay” rơi xuống vỡ toang một góc màn hình.

Cô đưa đôi mắt đục ngầu ấy lên nhìn Mạc Phong, đề nghị anh đưa cô đến nhà Tô Nhi.

Dù Mạc Phong không biết cô định làm gì nhưng vẫn lái xe đưa cô đến đó.


Đến trước cửa nhà của Tô Nhi, trái với hành động niềm nở đón tiếp khách của cô ta, Du Nhiên không nói không rằng thẳng tay giáng một bạt tai xuống mặt cô ta, khiến cô ta chới với ngã lăn ra đất.

_ Cô Lục, sao cô dám tát tôi?
_ Tại sao tôi lại không dám tát cô? Loại phụ nữ trỡ trẽn, lẳng lơ như cô một cái tát vốn dĩ không đủ đâu.

_ Cô có tin tô liều mạng với cô luôn không?
_ Cô ngẫm lại xem, tôi là mợ chủ nhà họ Doãn chính thức cưới về còn cô là kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, cô có dám liều mạng để được lên hoótearch ngay không?
_ Cô… Lục Du Nhiên, người Đình Nghiêm yêu vốn dĩ là tôi, cô chỉ là người phụ nữ bác Doãn ép anh ấy cưới mà thôi.

_ Vậy à? Cô tiếp cận Đình Nghiêm với mục đích gì chẳng lẽ trong lòng cô không rõ hay sao?
_ Mục đích gì chứ? Tôi và Đình Nghiêm là yêu nhau thật lòng, giữa chúng tôi là tình yêu đích thực, cô đừng ăn nói hàm hồ.

_ Để tôi nói cho cô biết, nếu năm đó cô không mạo danh là người đến nhận lại sợi dây chuyền đó thì cô có được Doãn Đình Nghiêm chú ý đến hay không? Có chắc cô sẽ được anh ấy coi như ân nhân cứu mạng không rồi tình yêu đích thực của hai người có tồn tại không?
_ Cô dựa vào đâu mà nói tôi là người mạo danh, tôi chính là chủ nhân của sợi dây chuyền đó.

Du Nhiên khinh khỉnh trước lời nói của cô ta, tiến bước lại gần nói dõng dạc.

_ Chuyện đã tới nước này rồi, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Vậy tôi nói cho cô rõ hơn nhé, sợi dây chuyền đó là do anh trai tôi tặng tôi, cũng chính anh ấy đã thuê nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng này làm tặng tôi, chỉ cần đến tìm nhà thiết kế đó để kiểm chứng thôi cô có dám không?
_ Tô Nhi, nếu cô đã muốn có được Doãn Đình Nghiêm đến như vậy thì được thôi chị đây nhường cô tất!
_ Đình Nghiêm vốn dĩ là của tôi, cô có tư cách gì mà nhường chứ!
Giọng nói the thé của cô ta vọng lại vang khắp dãy hành lang khiến cho mọi người xung quanh chú ý, cô ta xấu hổ đi nhanh vào nhà kiểu này không dám ló mặt ra đường nữa mất..

Du Nhiên à, đến lúc mày phải tỉnh ngộ rồi, cũng đến lúc mày phải rời xa người đàn ông tên Doãn Đình Nghiêm kia thì mày mới có thể sống yên ổn phần đời còn lại được.

Đừng cố chấp mê muội nữa.

Anh ta không xứng để mày đánh đổi như vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc