TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Giang Tiểu Văn: Bạn thân Du Nhiên
Lục Thiên: Anh trai Du Nhiên
Cái ngày mà lễ cưới bù của Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên diễn ra, chính Tiểu Văn lại làm phù dâu, nhân tiện đây Du Nhiên muốn giới thiệu cô với anh trai của mình.

Trước kia, khi Du Nhiên xuất cảnh sang nước ngoài, Tiểu Văn cũng chỉ nghe loáng thoáng tên của anh ấy là Lục Thiên chứ chưa hoàn toàn biết mặt.

Đến hôm nay mới chính thức được gặp mặt, Tiểu Văn rất bất ngờ trước sự đẹp trai của Lục Thiên, nụ cười anh toả nắng khiến con tim cô bỗng chốc đập mạnh một nhịp, chính vì vậy có thể nói cô dường như đã trúng tiếng sét ai tình, yêu Lục Thiên từ cái nhìn đầu tiên.

Lục Thiên là tổng tài của Lục thị, Tiểu Văn lại chỉ là một phóng viên nhỏ không hơn không kém, nếu như cô không phải là bạn thân của Du Nhiên thì chắc gì đã gặp được anh.

Cô cảm thấy tự ti về thân phận của mình, muốn tiếp cận cũng không thể bước nổi, tiếp cận với thân phận gì đây?
Thân phận phóng viên quèn của mình thì anh có nghĩ cô đang cố tình gây sự chú ý với anh không?
Còn với thân phận là bạn thân Du Nhiên lại càng không được, như vậy anh chỉ đang xem cô là một đứa em gái mà thôi.

Chính vì vậy mà cô nghĩ cái tình cảm đơn phương chết tiệt này nên giấu kín đi thì hơn.

Nhưng trớ trêu thay, vào cái đêm định mệnh ấy, anh và cô có thể nói là đã bước tiếp một bước nữa không? Hay vẫn là hai đường thẳng song song không có điểm chung?
Buổi tối hôm đó là một bữa tiệc xã giao bình thường giữa các quan chức lớn trong giới thượng lưu, cô mang danh phóng viên bình thường đi săn tin thì đột nhiên cũng gặp anh ở đó.

Anh và cô cũng chào hỏi qua loa với nhau cho xong chuyện rồi mỗi người một hướng.

Nào ngờ, vì muốn tiếp cận Lục tổng của Lục thị mà có người rắp tâm chuốc say anh, khiến anh không còn đường lui.


Tiểu Văn thấy anh say như vậy liền muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cô vẫn nghĩ đến thân phận của mình, tự dưng chạy ra giúp đỡ anh người xung quanh có nghĩ rằng cô đang cố tình quyến rũ Lục tổng không? Thấy sang bắt quàng làm họ ư?
Mải mê với suy nghĩ của mình mà cô đánh mất dấu của anh, Lục Thiên đã được đích thân nhân viên khách sạn đưa đi.

Lúc này, Tiểu Văn liền nhận được thông báo của chủ biên là hãy theo sát và tiếp cận Lục Thiên đi, lợi dụng anh ta moi móc tin tức càng tốt.

Tiểu Văn vốn không muốn làm nhiệm vụ này nhưng lại bị đe doạ sẽ bị cắt lương cắt thưởng nên cô đành cắn răng lật đật làm theo.

Tiểu Văn chạy dọc suốt hành lang khách sạn để tìm bóng dáng người phục vụ kia và của Lục Thiên.

Không biết họ đã đi đâu và nhanh đến như vậy.

_ Đi đâu rồi ta? Sao có thể đi nhanh đến vậy chứ?
Trong khi Tiểu Văn chuẩn bị bỏ cuộc, kiểu này về thế nào cũng bị chủ biên mắng té tát cho mà coi.

Gương mặt cô sầu não thấy rõ thì bỗng nhiên căn phòng mà cô đang đứng sát vách kia bật mở và một bàn tay nóng rát kéo Tiểu Văn vào trong.

Căn phòng không một chút ánh sáng, khi cô định thần lại thì đã yên vị ở giữa cánh cửa và một thân hình cao lớn.

Hai người đứng im giữa không gian tĩnh mịch, dường như còn nghe thấy hơi thở của nhau.

Có vẻ như cô đã cảm nhận được người đàn ông này có chút quen quen liền ngước mặt lên thì phát hiện đó chính là Lục Thiên.

Tiểu Văn biết mình không thể dây dưa như vậy liền tìm cách muốn bỏ chạy.


Chưa kịp để Tiểu Văn tính kế lâu dài, Lục Thiên đã đưa tay ôm cô thật chặt vào lòng, miệng cứ luôn lẩm bẩm..

_ Là em sao? Có phải là em không?
Tiểu Văn cảm thấy hơi sợ hãi trước hành động đột ngột này của Lục Thiên.

Trước giờ, Lục Thiên vẫn luôn có chừng mực, luôn xem cô là đứa em gái mà đối xử nhưng giờ đây anh đang làm cái gì vậy? Có phải là nhận nhầm cô với ai rồi không?
Lục Thiên bị hơi men làm mất đi lí trí mà không kiểm soát được hành động của mình, từ từ đưa môi bạc của mình di chuyển từ vai trắng mảnh khảnh của cô hướng lên cần cổ xinh đẹp mà gặm nhắm.

Tiểu Văn thực sự sợ hãi lắm rồi, cô muốn đi ra khỏi đây ngay lập tức.

Cho dù cô có thích anh đi chăng nữa thì những hành động như vậy sẽ không bao giờ được phép xảy ra, chẳng khác nào anh đang khi dễ cô hết.

Tiểu Văn dùng hết sức bình sinh vốn có đẩy cả người anh ra chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng bước chân mới đến cửa, tay nắm cửa còn chưa chạm được đã bị Lục Thiên kéo tay lại xoay một vòng ép chặt lên tường.

Thấy tình hình này không ổn, Tiểu Văn liền sợ hãi muốn hét lên nhưng chưa kịp làm gì đã bị nụ hôn vội vàng của Lục Thiên chặn đứng.

Lục Thiên mạnh mẽ chiếm đoạt, vươn lưỡi vào truy đuổi với chiếc lưỡi đinh hương của cô.

Môi Tiểu Văn bị hôn đến xưng đỏ, nhưng dường như người đàn ông kia vẫn chưa thực sự thoả mãn, tiếp tục cắn mút, dẫn dắt cô vào nụ hôn sâu hơn.


Tiểu Văn giờ đây cũng không biết nụ hôn này bao nhiêu phần là thật trân, nó được thực hiện dưới sự tác động của rượu hay chỉ đơn giản là bản năng đàn ông vốn có? Nếu như Lục Thiên tỉnh táo lại nhận ra người anh đang hôn cuồng nhiệt kia là Tiểu Văn thì anh có hối hận hay không?
Cắn mút một hồi lâu, Lục Thiên mới buông đôi môi cô ra, hài lòng mà hôn lên má cô một nụ hôn phớt.

Tiểu Văn là lần đầu tiên bị hôn kiểu này nên cô có chút khó khăn trong việc lấy lại không khí.

Nhanh chóng lấy lại hơi thở, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hai người, Tiểu Văn bối rối muốn lấy chân đạp anh để anh có thể tỉnh táo hơn chút nào không nhưng hành động ấy mới chỉ xuất hiện trong đầu cô đã bị anh dập tắt.

Lục Thiên liền đưa chân của mình để giữa hai chân cô khiến cô cử động cũng khó khăn huống chi là đá, là đạp anh.

Chưa kịp định thần thì Tiểu Văn đã thấy có gì đó sai sai, rằng là chiếc váy trên người cô đang từ từ trượt xuống lúc nào không hay, và tất nhiên là nó có sự tác động đến từ bàn tay không yên phận của Lục Thiên rồi.

Cô mở mắt to kinh hoàng, tâm tình khẩn trương, cô càng giãy dụa nhiều hơn nhưng cô đâu biết cô càng giãy dụa thì lại càng làm cho Lục Thiên thêm kích thích.

Nhưng qua một lúc lâu phản kháng, sức lực của Tiểu Văn cũng dần cạn kiệt, chẳng mấy chốc đã bị Lục Thiên chế ngự.

Cũng vì thế mà quần áo của hai người cũng dần dần rơi xuống, da thịt trần trụi dính chặt vào nhau, hơi thở nóng bỏng như đang hòa làm một với nhau.

Lục Thiên nhanh tức khắc bế sốc người cô lên để hai chân của Tiểu Văn quấn ngang hông mình mà đi đến phía giường lớn.

Lục Thiên dần mò mẫm đưa tay xuống phía dưới khám phá thân thể của Tiểu Văn, anh ra sức mút mát, nắn bóp hai bên ngực đẫy đà của cô một cách nhiệt tình nhất.

Sau đó, Lục Thiên lại tiếp tục hôn môi Tiểu Văn say đắm, không chỉ vậy, bàn tay hư hỏng của anh còn đưa xuống phía dưới hạ thân cô mà vuốt ve, anh khá hài lòng vì phía dưới bây giờ đã ướt đẫm, rất dễ để anh đi vào.

_ Anh vào nhé.

Chưa kịp để Tiểu Văn tiêu hoá hết lời Lục Thiên vừa nói, anh không nhanh không chậm tiến vào bên trong, anh cảm giác thấy mình đang chạm vào một thứ gì đó rất mỏng liền nhanh chóng thúc mạnh một phát đi vào bên trong.


Trong cơn mê man do rượu tạo ra thì kể cả tỉnh hay say thì anh cũng biết đó là màng trinh nữ của người con gái, cho nên anh khá hài lòng khi lần đầu tiên của cô gái này lại là của anh.

Tiểu Văn thất kinh khi bị dị vật xâm nhập mà rên nhẹ:
_ Ưm…ưm…đau quá
Điều này lại càng làm cho Lục Thiên hăng hái hơn mà ra vào.

Cũng vì thế mà những cú thúc mạnh mẽ của anh cứ thế mà làm trên người cô.

_ Ưm..

ah… đau..

dừng lại đi…
Tiểu Văn không chịu được sự tiến công mãnh liệt này, cô nức nở cầu xin Lục Thiên nhưng anh đâu có để ý, dưới tác dụng mạnh mẽ của rượu anh vẫn không ngừng đẩy sâu vào trong cô.

Dây dưa một một, mồ hôi ướt đẫm, lúc sau cô liền nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rên của anh.

Tiểu Văn cứ tưởng sự ái muội này đã qua đi, nào ngờ Lục Thiên đột nhiên sốc cô lên, chuyển từ chủ động thành bị động ép cô ngồi lên người mình.

Ở tư thế này, dường như Tiểu Văn cảm nhận được vật to lớn kia tiến vào sâu hơn khiến cô phát ra tiếng rên rỉ động lòng người.

_ A~… ưm
Lục Thiên vịn lấy eo nhỏ của cô lên xuống theo từng nhịp, Tiểu Văn bị anh dẫn dắt, cố gắng van xin anh dừng lại nhưng Lục Thiên dường như vẫn không bận tâm, tiếp tục làm theo ý mình.

Cho đến khi Tiểu Văn sức cùng lực kiệt, ngất đi trong lòng Lục Thiên thì anh mới buông tha cô, gầm nhẹ một cái phóng hết tinh hoa vào sâu bên trong mà ôm cô xuống ngủ thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc