TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Sau khi an toàn trở về nhà tiểu Văn, Du Nhiên thoải mái nằm ườn ra thở phào tưởng chừng như cô đã hoàn toàn thoát chết sau tai nạn.

Tuy là đi công tác với Doãn Đình Nghiêm cũng có nhiều sung sướng như được ăn no mặc đẹp nhưng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ bị lộ thân phận… chẳng được thoải mái như ở nhà!
Bỗng dưng, tiểu Văn hỏi cô một câu hỏi mà làm cô giật nảy mình.

- Du Nhiên, có phải cậu và tổng giám đốc Doãn yêu nhau không?
- Đâu có! Ai nói với cậu vậy?
- Cậu tự xem đi, cậu và tổng giám đốc Doãn lên báo rồi, có cả ảnh luôn!
- Hả?
Du Nhiên nhìn vào bức ảnh được đăng chình trình trên trang nhất mặt báo với tiêu đề giật tít: “Cô gái thần bí ra vào khách sạn cùng cậu chủ Doãn, phải chăng là niềm vui mới!” Du Nhiên trong lòng nơm nớp lo sợ nhưng cũng may thay ông trời đã cứu cô một mạng,bức ảnh kia chụp không rõ mặt cô.

Tiểu Văn ngồi bên cạnh lại hỏi như muốn khẳng định chắc chắn điều mình vừa nhìn thấy:
- Du Nhiên, cậu và tổng giám đốc Doãn không phải đang yêu nhau thật à? Phải chi hai người yêu nhau thì tốt biết mấy, anh ta vừa đẹp trai lại còn giàu có, hơn nữa còn…
- Cậu nghĩ lung tung gì vậy? Tớ và anh ta thật sự không có gì hết! Lần này đi nước ngoài cũng chỉ vì thư kí của tổng giám đốc có việc không đi được thôi, tớ chỉ mang danh là một kẻ bám đuôi thôi.

– chưa để tiểu Văn nói hết câu, Du Nhiên đã nhanh chóng nhảy bổ vào miệng cô ấy..


- Mình và anh ta vốn là hai thế giới! Đợi cuộc phỏng vấn này kết thúc, mình và anh ta sẽ không còn quan hệ gì nữa… - Du Nhiên nói chắc nịch.

Ở biệt thự nhà họ Doãn, trên tay ông Doãn là tớ báo in hình hai người đi từ trong khách sạn ra, ông Doãn lại có dịp mắng nhiếc thằng con trai quý tử này rồi.

Tiếng trách mắng của ông vang dội toàn bộ biệt thự.

- Doãn Đình Nghiêm, tin trên mạng là như thế nào? Người phụ nữ trong ảnh là ai? Đừng quên mày có vợ chưa cưới rồi đó, mày có thấy có lỗi với con bé hay không?
- Bố, từ trước đến nay con chưa từng đồng ý cưới cô ta, là tự bố gén ghép cô ta cho con – anh ôm đầu cãi bướng.

- Đừng nói với tao những thứ này, Doãn Đình Nghiêm, mày ngay lập tức cắt đứt quan hệ với người phụ nữ trên báo này đi.

- Bố thôi đi, cái cô gái mà bố cho là vợ chưa cưới của con, cho dù thế nào con cũng không chấp nhận cô ta đâu.

- Được! Khẩu khí lớn lắm.

Tao không lo nữa! Mày muốn thế nào là chuyện của mày, Doãn Đình Nghiêm mày thật sự không xứng với Du Nhiên một chút nào!
Nghe thấy tiết “Tút…” dài từ phía bên kia cùng với câu nói cuối cùng của bố nhắc về người phụ nữ kia cũng tên “Du Nhiên” anh mở to mắt khá bất ngờ.

Giờ nghĩ lại thì từ khi cô gái đó mang danh con dâu nhà họ Doãn, anh chưa một lần nào nhìn rõ mặt cô vợ chưa cưới này…
Lần đầu là do tắt đèn, không thể nhìn thấy mặt!
Lần thứ hai là do cô đắp mặt nạ.

Sau đó lần thứ ba là do mặt cô ta nổi đầy mụn đó.

Anh không hề nghĩ rằng lại có chuyện trùng hợp đến như vậy! Ngay lập tức, anh liên hệ với Doãn Nhất, giúp anh điều tra một vài chuyện…
Sáng hôm sau lại tòa soạn XX.

Du Nhiên đang thong dong đi thì bỗng nhiên bị chặn đường bởi Lý Na.

- Lục Du Nhiên, cô đến đúng lúc lắm.

Chẳng phải lát nữa cô đi phỏng vấn tổng giám đốc Doãn sao? Cô đưa tài liệu này cho Ella đi! – Lý Na quăng một sấp tài liệu dày sang cho Du Nhiên.


- Em biết rồi ạ.

Đi ra khỏi tòa soạn, cô lại bị réo tên một lần nữa nhưng lần này là của Triệu Di Di.

Đúng là xui tận mạng mà!
- Triệu Di Di? Có chuyện gì?
- Đương nhiên có chuyện rồi, tôi đứng đây đợi cô lâu lắm đó~
- Các người có có chuyện gì à? Tôi đang vội.

- Lục Du Nhiên, cô độc ác thật đấy! Không dụ dỗ được Gia Thụ, lại còn hại anh ấy khiến anh ấy bị đưa đến đồn cảnh sát.

- Trình Gia Thụ nói với cô như vậy à? – Du Nhiên nhếch mép cười nhẹ.

- Lần trước tôi đã nói rồi, loại đàn ông cặn bã như anh ta, có cho tôi cũng không lấy.

Chẳng phải tôi đã nhắc nhở chị trông chừng anh ta rồi sao, nếu không làm được thì đừng có đẩy trách nhiệm sang cho người khác!
- Ha! Cô nói thì nghe hay lắm nhưng lại âm thầm dụ dỗ anh ấy! Tôi khuyên cô nên bớt lại đi, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!
- Triệu Di Di tôi khuyên chị này, nếu cô có rảnh để đến kiếm chuyện với tôi thì chi bằng nghĩ cách giữ được cái chân giữa của Trình Gia Thụ đi.

Chị phải biết lúc đầu anh ta dụ dỗ chị sau lưng tôi như thế nào thì cũng có thể dùng cách đó để đi dụ dỗ người khác.


- Cô đừng hòng chia rẽ tình cảm của tôi và Gia Thụ! Cô ăn không được thì đạp đổ chứ gì! Lục Du Nhiên, cô dụ dỗ Gia thụ còn không chịu thừa nhận, cô là kẻ thứ ba lăng loan, đồ đàn bà đê tiện.

Du Nhiên bỏ ngoài tai những lời chửi mắng vô căn cứ của cô ta, quay đầu muốn bước đi nhưng cô ta đã nhanh hơn một bước sai người bắt lấy cô.

Không để Du Nhiên lên mặt dạy đời cô ta thêm nữa, cô ta liền giáng một bạt tai lên khuôn mặt của cô, một bên má của cô đang cảm nhận được sự đau rát, cô liền trừng mắt lườm cô ta, buông lời khiêu khích.

- Triệu Di Di, chẳng trách chị không giữ được Trình Gia Thụ.

Với bộ dạng chanh chua này, tôi có là đàn ông, thì cũng đi tìm người phụ nữ khác mà thôi.

Nghe lời khiếu khích của cô, một lần nữa cô ta ra sức giáng một bạt tai nữa xuống mặt cô cho hả dạ.

Một bên má của Du Nhiên đỏ ửng lên trong rất bắt mắt.

Triệu Di Di nói vài lời đe dọa Du Nhiên rồi cùng đám người lúc nãy đi mất.

Cô mất thăng bằng mà ngã xuống, cuộc đời cô đúng là xui tận mạng, toàn gặp những tai bay vạ gió không đâu…kiểu này cô cũng chẳng dám vác mặt đến Doãn thị để gặp Doãn Đình Nghiêm nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc