TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Du Nhiên không thể chống cự lại Trình Gia Thụ, cô cố gắng vùng vẫy như nào cũng đều không ăn thua:
- Trình Gia Thụ, anh buông tôi ta…
- Đừng… đừng mà! Anh bị điên rồi sao?
- Đúng tôi bị điên đấy! Yêu nhau 3 năm, anh chưa từng đụng đến em.

Hôm nay em chạy không thoát đâu Du Nhiên.

- Không! Trình Gia Thụ..

anh không thể! - cô hoảng sợ nói ngắt quãng trong tiếng nấc, nước mắt giàn dụa thi nhau rơi xuống gò má trắng hồng của cô.

Nhưng trái lại với sự hoảng sợ của cô, không hề có một bàn tay dơ bẩn nào của Trình Gia Thụ động vào hết, cô khá bất ngờ vì người cứu cô không ai khác là Doãn Dình Nghiêm, một thoáng cô liền nghe thấy lời đe doạ từ anh dành cho hắn ta.

- Mày… mày là ai mà dám làm hỏng chuyện của ông đây?

- Anh không có tư cách để biết tôi là ai! Anh chỉ cần biết nếu còn tiếp tục tiếp cận cô ấy vì mục đích xấu xa thì nhất định anh sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố A này nhanh thôi.

Du Nhiên gọi khẽ “Doãn Đình Nghiêm”, khi ấy Trình Gia Thụ mới phát giác ra sự nghiêm trọng của vấn đề, một mặt hắn e dè trước Doãn Đình Nghiêm mặt khác hắn ta lại nghĩ rằng sao người phụ nữ này lại quyến rũ được cậu chủ nhà họ Doãn cơ chứ.

Không cần nói nhiều lời, Doãn Đình Nghiêm liền cởi áo vest ngoà choàng lên cơ thể của Du Nhiên, một tay kéo cô, nhấc bổng cô ôm vào lòng.

Du Nhiên nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm cũng không biết nói gì chỉ biết rằng cô lại noẹ anh một ân tình nữa.

Doãn Đình Nghiêm rất hài hòng trước sự ngại ngùng của Du Nhiên, quay người bước nhanh đi về phía xe, còn Trình Gia Thụ thì đã được thuộc hạ của anh “chăm sóc đặc biệt” rồi!!
*Ở một nơi khác, tại biệt thực nhà họ Ôn.

Ở đây, Triệu Di Di đang ra sức mách lẻo với Ôn Nghiên về Lục Du Nhiên, càng nói cô ta lại càng tức giận.

- Cô Ôn, cô phải tìm cách giúp tôi! Không biết người phụ nữa tên Lục Du Nhiên đó dùng cách gì mà có thể dụ dỗ được cậu chủ Doãn, khiến cậu ấy chết mê chết mệt, đứng ra bảo vệ cô ta…
- Nói bậy! Anh Đình Nghiêm không thích loại phụ nữ đó đâu! - Ôn Nghiên quay sang một mực phủ định.

- Đúng vậy, chắc chắc cậu chủ Doãn không thích cô ta, nhưng không ngăn được cônta cứ bám riết lấy cậu chủ Doãn.

Trong lòng chúng tôi chỉ có cô Ôn mới xứng với danh mợ chủ nhà họ Doãn.

Nhưng tuyệt đối đừng để kẻ tiểu nhân lợi dụng sơ hở… - Triệu Di Di ra sức nịnh hót, nhắc nhở Ôn Nghiên để lấy lòng.

- Dựa vào cô ta mà muốn dụ dỗ anh Đình Nghiêm à.

Lần sau tôi mà gặp cô ta, nhất định sẽ cho cô ta biết mặt - Ôn Nghiên tức giận đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn nói ra lời đe doạ.


Vì đã khơi được sự tức giận của Ôn Nghiên, Triệu Di Di vui mừng ra mặt.

Lục Du Nhiên là cái thá gì mà dám đấu với cô ta…
*Ở trên xe Doãn Đình Nghiêm
Bên này, bầu không khí hết sức ngượng ngùng vì căn bản Du Nhiên không biết được rằng Doãn Đình Nghiêm sẽ đưa cô đi đâu.

Du Nhiên bất lực trước sự thần bí này của Doãn Đình Nghiêm, biết vậy lúc nãy cô đã không đồng ý với điều kiện của anh.

Đột nhiên, Doãn Đình Nghiêm hỏi cô một câu khiến cô chột dạ:
- Đúng rôi, Du Nhiên! Có phải cô đến dinh thự Paris không? Sáng nay tôi đi qua đó, hình như thấy cô? - Doãn Đình Nghiêm liếc mắt sang Du Nhiên nói thực chất là đang nhìn biểu hiện ở trên gương mặt cô.

- Hả?..

Anh nói gì vậy? Dinh thự Paris là công ty tổ chức hôn lễ, tôi huống chi còn chưa có bạn trai, thử váy cứoi làm gì chứ! - Du Nhiên tìm cách chống chế.

- Cũng đúng, cô thử váy cưới sao tôi lại không có mặt ở đó được chứ! - Doãn Đình Nghiêm giương giương tư đắc mỉm cười.


(P/s: Ulatr anh tôi =))) chưa gì đã muốn hốt con gái nhà người ta rồi.

Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ…)
Nghe xong lời ấy của Doãn Đình Nghiêm, Du Nhiên lúc này mới thở dài một hơi.

May thay anh không phát hiện ra cô nói dối nếu không thì cô sẽ không biết trước được điều gì sẽ xảy đến với mình nữa.

Địa điểm hai người đặt chân đến là một shop thời trang, có vẻ như anh muốn đưa cô đi đâu đó nên mới đưa cô đến đây để tân trang lại nhan sắc.

- Cậu chủ Doãn! Đền rồi à?
- Tôi giao cô ấy cho các anh, nửa tiếng sau tôi muốn thấy thành quả!
Nhân viên trang điểm lập tức đón tiếp Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên nồng nhiệt, niềm nở đưa Du Nhiên đi khuất..


Bình luận

Truyện đang đọc