TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Trong phòng bệnh, Doãn Đình Nghiêm ngồi cạnh giường nhìn Du Nhiên nhắm nghiền mắt mà anh cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Nếu trước đó, anh không lạnh lùng cố đuổi cô ra khỏi Doãn thị thì cô đã không bị người của Triệu Di Di bắt cóc, nếu anh không bảo vệ cô kĩ hơn khỏi sự nguy hiểm của Triệu Di Di cô đã không phải đỡ hộ anh một nhát dao rồi nằm bất tỉnh ở đây.

Càng nghĩ anh lại càng hận bản thân mình hơn vì đem đến cho cô nhiều rắc rối cùng nguy hiểm.

_ Du Nhiên, em mau tỉnh lại đi, em mà tỉnh anh sẽ không giận em nữa.

Là Triệu Di Di đã hãm hại em ra nông nỗi nay, anh nhất định sẽ bắt cô ra trả giá.

___________
Sau đó, anh cùng Doãn Nhất đi đến khu biệt thự ngoại ô phía đông - nơi nhốt Triệu Di Di.

Ở dưới tầng hầm của khu biệt thự, Triệu Di Di bị người của Doãn Đình Nghiêm bắt trói cột chặt vào một thanh thánh giá.

Cô ta hoang mang không biết Doãn Đình Nghiêm sẽ xử lí cô ta như thế nào… nhẹ nhàng đưa cô ta đến đồn cảnh sát chịu tội hay là sẽ hành hạ cô ta đây…
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cánh cửa kẽo kẹt từ từ mở ra, hai thân ảnh cường tráng là Doãn Đình Nghiêm và Doãn Nhất xuất hiện trước mặt cô ta.

Cứ nhìn thấy bản mặt của cô ta là Doãn Đình Nghiêm lại đanh lại, không một tia cảm xúc.

_ Triệu Di Di, bài học nhà họ Triệu phá sản vẫn chưa làm cô tỉnh ngộ à?
_ Doãn Đình Nghiêm… dựa vào cái gì? Chẳng qua tôi cũng chỉ tát Lục Du Nhiên một cái, dựa vào cái gì mà anh làm công ty nhà tôi phá sản!
_ Cô đúng là hết thuốc chữa rồi! Cô nên nhớ rằng, Du Nhiên là bảo bối của tôi, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi cũng chính là con dâu duy nhất nhà họ Doãn.

Động đến cô ấy thì cô biết hậu quả như này là quá nhẹ nhàng rồi.


_ Doãn Nhất, cậu biết xử lí cô ta như thế nào rồi chứ! Giao cho cậu đấy!
_ Vâng! Cậu chủ cứ yên tâm.

Doãn Nhất cầm trên tay là một sợi dây thừng dài 50cm, tiến đến gần Triệu Di Di, mặc cho cô ta cầu cứu la hét cậu vẫn ra tay quất từng đợt vào người cô ta, hiện giờ người cô ta chằng chịt vết thương, dài ngắn đủ cả nhưng Doãn Đình Nghiêm đâu dễ dàng tha như vậy chứ.

Triệu Di Di ra nông nỗi này vẫn gào mồm lên đe doạ Doãn Đình Nghiêm..

_ Doãn Đình Nghiêm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Lục Du Nhiên đâu!
_ Cô nghĩ cô còn có cơ hội tiếp cận Du Nhiên của tôi à? Doãn Nhất, đánh cô ta 100 roi, nhớ đừng để cô ta chết, cũng không được để cô ta ngất đi, phải để cô ta cảm nhận sự đau đớn mà Du Nhiên đã phải chịu đựng như thế nào! Du Nhiên đau 1 thì làm cho cô ta đau gấp 1000 lần cho tôi!
_ Doãn Đình Nghiêm..

anh..

anh là đồ ác quỷ… á… á…
_ Chưa có sự cho phép của tôi, Triệu Di Di, cô sẽ không bao giờ được tự do đâu!
Sau lời nói của Doãn Đình Nghiêm, những đòn roii của Doãn Nhất tiếp tục giáng mạnh xuống người của Triệu Di Di khiến cô ta đau đớn cùng cực, đôi mắt vô hồn nhìn Doãn Đình Nghiêm đi khỏi biệt thự.

_________
*Bệnh viện
Bước vào phòng bệnh của Du Nhiên, Doãn Đình Nghiêm khẽ gọi.

Đúng lúc này có vẻ thuốc mê trong người Du Nhiên đã hết, cô liền mở he hé đôi mắt nhưng không may vô tình đập đầu vào thành giường đau điếng…
Doãn Đình Nghiêm thấy Du Nhiên đã tỉnh liền dịu dàng, lo lắng cho cô khiến Du Nhiên thấy ấm lòng lạ thường.

_ Đừng cử động… mau nằm xuống.

Anh ra lệnh cho em phải nghỉ ngơi thật tốt! Nếu thấy không sao thì nằm xuống đi, ngồi lâu sẽ mỏi lưng đấy.

Hứa với anh đừng làm anh lo lắng nữa được không?
_ Ừm…
Bác sĩ đi đến chứng kiến một màn tình tứ anh anh em em của hai người này cũng giả lả nói để rời đi nhanh chóng, không muốn làm phiền họ.

_ Xem ra bệnh nhân đã không sao rồi, nghỉ ngơi cho tốt là được.

Du Nhiên giật mình khi bác sĩ vào phòng, cô ngại nhùng, liền viện cớ buồn ngủ muốn “đuổi” Doãn Đình Nghiêm ra ngoài nhưng anh vẫn mặt dày ngồi lại nói nốt câu “Em cứ ngủ đi! Anh sẽ ngồi đây ngắm em ngủ.

Chuyện Triệu Di Di hãm hại em, anh đã giải quyết xong rồi.

Em yên tâm đi!”.

Ngày hôm sau, Tiểu Văn tranh thủ tan ca ở toà soạn, liền đến thăm Du Nhiên.

Thấy cô đã an toàn, khoẻ mạnh thì mới thở phào nhẹ nhõm.


Từ khi Tiểu Văn và Du Nhiên học cấp 3, hoàn cảnh Du Nhiên éo le, cô luôn bên cạnh an ủi Du Nhiên, luôn đồng hành cùng cô, hai người vốn dĩ đã rất thân với nhau.

Cho đến bây giờ, cùng nhau bươn chải tại thành phố A này, dù có khó khăn như nào, cô vẫn luôn coi Du Nhiên là chị em trong nhà của mình vậy.

Tiểu Văn và Du Nhiên đang nói chuyện vui vẻ, cô nàng đang thưởng thức tổ yến cao cấp thượng hạng bên cạnh.

Du Nhiên liền nhận được điện thoại hỏi thăm của bố Doãn, vì bố Doãn đang ở Mỹ, cô lại không muốn ông lo lắng cho mình về chuyện này nên đã không nói gì, kể cả quản gia Vương cũng đã được Doãn Đình Nghiêm căn dặn không được nói.

Nếu ông Doãn có hỏi cũng chỉ được bảo cô bị cảm thôi.

_ Bố, con không sao! Chỉ là bị cảm mạo nhẹ thôi.

Con muốn ăn gì thì sẽ tự mình đi mua ạ! Bố cứ hưởng thụ cảnh đẹp bên đó đi.

Đừng lo lắng cho con.

Kết thúc cuộc nói chuyện với bố Doãn, Du Nhiên quay sang vẫn thấy cô nàng Tiểu Văn ăn uống ngon lành, liền mắng yêu Tiểu Văn:
_ Cậu đúng là đồ tham ăn.

_ Đây là tổ yến cao cấp của tổng giám đốc Doãn tặng cho đấy, không ăn thì thật phí phạm.

_ Du Nhiên à, cậu đừng giấu nữa, rốt cuộc chuyện của cậu và tổng giám đốc Doãn như thế nào rồi? Kể cho tớ nghe đi!
Nhắc đến Doãn Đình Nghiêm, Du Nhiên lại suy tư không biết cô nên làm như thế nào.

Cô đã lừa dối anh như vậy, không biết anh có tha thứ cho cô không nữa?! Thấy Du Nhiên im lặng, Tiểu Văn lại vỗ vai khích lệ tinh thần cô:
_ Du Nhiên, tổng giám đốc Doãn nhiều tiền, đẹp trai, lại còn chu đáo bây giờ đi tìm đâu ra người như vậy chứ… cậu đúng là đồ ngốc mà..

phải biết nắm bắt cơ hội chứ!
Tiểu Văn nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm đã đến cửa, liền viện cớ chuồn đi nhanh nhất để không bị thồn cơm tró vô họng.


(P/s: Chị ơi cho em đi cùng được không…????)
Doãn Đình Nghiêm nhìn sắc mặt của Du Nhiên thấy không được tốt, có thể là do đói, đúng lúc trên tay anh là đồ ăn.

Anh liền mở ra cho cô thưởng thức.

Nhưng cô vừa mới tỉnh dậy không lâu, sức lực còn rất yếu nên không gắp được đồ ăn, cứ gắp lên miếng nào lại rơi lại xuống hộp.

Cô bất lực đành đánh mắt sang Doãn Đình Nghiêm nhờ sự giúp đỡ.

Mặc dù không hiết anh đã hết giận cô chưa nên cô vẫn còn hơi e dè, ngượng ngùng.

_ Há mồm.

_ Ờ… được.

_ Doãn Đình Nghiêm…
_ Ăn xong đi rồi nói chuyện sau!
10 phút sau, dưới sự trợ giúp của Doãn Đình Nghiêm, hộp thức ăn mà anh mang đến đã sạch bong sáng bóng.

_ Vừa nãy em muốn nói gì với anh?
_ À thì… Doãn Đình Nghiêm… chuyện đó em thực sự không muốn lừa dối anh, anh có thể tha thứ cho em được không?
_ Cái này phải xem biểu hiện của em, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Anh về trước đây! Doãn Đình Nghiêm nhẹ nhàng thu dọn hộp đồ ăn, ngẩng đầu lên nói với cô.

Đối với lời nói nửa đùa nửa thật của Doãn Đình Nghiêm, cô có cảm giác như anh là một người khác không giống như lúc đầu nữa vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc