TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Bữa tiệc từ thiện được tổ chức tại khách sạn CK trực thuộc tập đoàn Doãn thị.

Du Nhiên và Tiểu Văn đang đi bên trong sảnh bữa tiệc, bỗng nhiên tiếng nói của Lý Na kéo cả hai về thực tại.

- Lục Du Nhiên, cô lại lười biếng nữa rồi!! Cô mau qua bên kia thu xếp đồ từ thiện của nhà từ thiện ngay cho tôi.

- Vâng, em đi ngay đây.

- Du Nhiên… - Tiểu Văn gọi khẽ…
Cũng vì tiếng quát lớn của Lý Na mà xuất hiện nhiều tiếng xì xào bàn tán Du Nhiên.

- Hừ, cả ngày chỉ biết dụ dỗ đàn ông, tưởng mình lên đời thật à!?
- Đúng đó, nghĩ mình là mợ chủ Doãn thật sao?
- Cô ta mà cũng xứng à? Nằm mơ giữa ban ngày chắc.

Nhất định phải cho cô ta biết mặt mới được.

Du Nhiên chỉ biết cúi gằm im lặng trước những lời phỉ bang của bọn họ.

Cùng lúc đó, ở một bên khác, Doãn Đình Nghiêm đừng trong căn phòng âm thầm dõi theo Du Nhiên.

- Tổng giám đốc Doãn, buổi tiệc từ thiện tối nay cô Lục cũng đến, có cần sắp xếp gì không?
- Không cần.

Cử người âm thầm bảo vệ cô ấy là được.

- Vâng thưa cậu chủ Doãn.

Ở trong phòng để đồ, Du Nhiên đang kiểm tra, sắp xếp lại đồ vật từ thiện, bỗng dưng ở đâu xuất hiện một bàn tay đặt lên vai cô – thì ra đó là Trình Gia Thụ - người yêu cũ của cô.


- Du Nhiên! Không ngờ lại là em thật!
- Trình Gia Thụ? Trùng hợp quá.

Du Nhiên bày ra vẻ mặt hời hợt, Trình Gia Thụ dường như cảm thấy điều đó, bắt đầu nói lời ngon ngọt.

- Du Nhiên, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi! Ba tháng nay em đi đâu vậy? Gọi điện thoại thì em không nghe, anh rất lo lắng cho em!
- Thế thì liên quan gì đến anh? Chúng ta đã chia tay lâu rồi.

Anh và chị Di Di đã quen nhau thì làm ơn đừng làm phiền tôi nữa.

Bây giờ tôi còn phải làm việc…– Du Nhiên tỏ vẻ khó chịu ra mặt, không muốn tiếp lời với anh ta, lời nói thể hiện khoảng cách rõ ràng.

- Du Nhiên! Anh biết ngay là em vẫn còn giận anh! Hôm đó anh uống say nên mới xảy ra quan hệ với cô ta, em cho anh thêm một cơ hội nữa đi – Trình Gia Thụ mặt dày kéo tay Du Nhiên.

Anh ta vốn dĩ có tâm địa riêng bởi Triệu Di Di là cô chủ của tập đoàn Triệu thị.

Hơn nữa nhà cô ta còn chiếm luôn cả công ty của Lục Du Nhiên.

Chỉ là hơi xấu một chút, nếu không vì tiền thì anh ta cũng luyến tiếc Lục Du Nhiên lắm… cho nên hiện tại anh ta nhất định phải có được Du Nhiên.

- A… Anh bỏ tôi ra! – Du Nhiên hoảng hốt hét lên.

Đang giằng co nhau thì bất chợt hắn ta nghe được giọng nói của Triệu Di Di văng vẳng đâu đây: “Trình Gia Thụ anh hay lắm, còn dám dụ dỗ người phụ nữ khác sau lưng tôi!”.

Đối với việc biện minh cho hành động của mình, hắn ta một mực chối tội, đổ hết lỗi cho Du Nhiên một cách trắng trợn, đổi trắng thay đen, hắn ta liền giở giọng nịnh hót Triệu Di Di: “Em yêu, em hiểu lầm rồi! Trái tim anh chỉ có mình em, không thể chứa ai khác nữa.

Vừa rồi là Lục Du Nhiên cố tình dụ dỗ anh, anh từ chối nhưng cô ta cứ nắm chặt tay anh không buông… Lục Du Nhiên, đây là lần cuối tôi nói với cô, tôi chỉ yêu một mình Di Di, cô đừng bám lấy tôi nữa”.

Ngu ngốc nghe lời nịnh hót của Trình Gia Thụ mà Triệu Di Di đã tin sái cổ, quay ra chửi bới cô không thương tiếc: “Thì ra là Lục Du Nhiên, cô cũng nghe thấy những lời Gia Thụ vừa nói rồi chứ? Còn biết xấu hổ thì cút xa ra, nếu không tôi sẽ không nương tay mà cho cô đẹp mặt đó!”.

- Chị họ yên tâm.


Tôi không phải bãi rác.

Loại đàn ông cặn bã này chị cứ giữ cho riêng mình đi, đỡ làm bẩn tay người khác.

Mà cũng giữ anh ta cho chắc vào, cẩn thận anh ta xổng ra ngoài lại làm khổ con gái nhà người ta đấy – Du Nhiên cũng chẳng vừa mà cứng rắn đối chất với chị ta.

Khi Du Nhiên quay người muốn đi ra khỏi chỗ này, bất ngờ Triệu Di Di chặn đường cô kéo tay cô lại: “Cô đứng lại! Tôi đã cho cô đi chưa? Cô nghĩ cô là ai mà dám lên mặt dạy đời tôi?”.

- Đúng đó, tôi là cái thá gì mà chị cứ bám lấy không buông? Tối nay có rất nhiều phụ nữ giàu đến đây, chị không đi la liếm với họ ở đây mắng tôi làm gì? Chị rảnh lắm sao? – Du Nhiên thật sự không muốn phí lời với mấy người này làm gì, thật tốn thời gian, tốn công tốn sức.

Triệu Di Di cảm thấy bản thân cô ta bị xỉ nhục, thật muốn phá hoại con nhỏ ngay lúc này nhưng hiện tại, cô ta đang ở trong bữa tiệc sang trọng như vậy, cô ta không muốn bị mất mặt.

Nhưng lúc này, trong đầu cô ta bỗng nảy ra ý định phá hoại Du Nhiên.

Thất sự Du Nhiên không thể lường trước được cô ta lại làm ra như vậy.

- Triệu Di Di, chị bị điên rồi à?
- Đây là hậu quả của việc cô dám đắc tội với tôi.

Người đâu, cô gái này làm vỡ bình gốm Thanh Hoa rồi! Đừng để cô ta chạy thoát!
- Chị… - Trước sự cáo buộc của cô ta, Du Nhiên cứng họng không thể phản bác được gì.

Đúng lúc đó, giám đốc đại sảnh cũng vừa đi tới nơi..

- Ai? Là ai làm vỡ bình hoa?
- Là cô ta, bắt cô ta đền đi,
- Đây là đồ cổ từ thời nguyên, do tổng giám đốc Doãn quyên góp, trị giá năm triệu tệ đấy!
- Không phải tôi.


Đại sảnh có camera, xem camera là biết ai nói dối! – Du Nhiên lên tiếng khẳng định việc đó không phải do cô làm.

Triệu Di Di nghe Du Nhiên nói xong liền quay sang mở lời mua chuộc giám đốc đại sảnh: “Tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Triệu thị.

Giám đốc chỉ cần giúp tôi làm một chuyện nhỏ thì chiếc đồng hồ này lập tức sẽ là của ông”.

Giám đốc đại sảnh nghe lời dụ dỗ của Triệu Tâm Di, quay ngoắt sang nhếch mép khiêu khích Du Nhiên, bắt cô nhận tội.

Du Nhiên lên tiếng cắt ngang lời của ông ta:
- Bình hoa này không phải do tôi làm vỡ.

Tôi cứ tưởng khách sạn CK là của Doãn thị thì giám đốc sẽ không vì tiền mà vứt bỏ trách nhiệm nghề nghiệp của mình.

Nếu đã như vậy thì báo cảnh sát đi, tôi tin phía cảnh sát sẽ đòi lại công bằng cho tôi.

- Nếu cô muốn ngồi tù thì năm triệu tệ này đủ cho cô ngồi cả đời đó.

Giám đốc, giao vụ camera giám sát cho ông đấy, hy vọng là ông không làm tôi thất vọng.

- Lục Du Nhiên à ~ Tôi đã nói rồi, cô không đấu lại tôi đâu, Đừng phí sức làm gì.

Khi mọi chuyện dường như gần kết thúc, Du Nhiên bỗng nghe thấy tiếng nói của Ella – trợ lí giám đốc của Doãn Đình Nghiêm.

Ella trấn an Du Nhiên rồi quay sang nói với Triệu Di Di bằng gương mặt đằng đằng sát khí.

- Tôi đã tìm hiểu về chuyện vừa xảy ra.

Cô Triệu đã làm hỏng bình sứ Thanh Hoa của chúng tôi thì hãy bồi thường theo giá gốc đi.

Cô đừng thắc mắc tôi là ai bởi khách sạn này là của Doãn thị, tất nhiên mọi việc đều nghe theo dưới sự sắp xếp của tôi rồi.

Nếu hôm nay cô Triệu không bồi thường thì đừng hỏng bước ra khỏi khách sạn CK.

Khi cả Triệu Di Di và Trình Gia Thụ phát giác ra sự nguy hiểm của sự việc mà họ gây ra thì cả hai đã vô cùng chột dạ, vì họ sợ đắc tội với Doãn Đình Nghiêm.


Lục Du Nhiên lại có thể quen biết Doãn Đình Nghiêm thì thật sự cô không hề đơn giản một tý nào.

Tuy nhà họ Triệu có thế lực nhưng so với nhà họ Doãn còn thua xa, lần này bọn họ toi thật rồi!.

- Cô Triệu còn ý kiến gì không? – Hết…hết rồi.

- Còn ông đến phòng tài vụ thanh toán lương tháng này được rồi đấy.

Ông bị đuổi việc rồi – Ella quay sang nói với giám đốc đại sảnh.

Cho dù được Ella giải vây nhưng Triệu Di Di vẫn còn rất chướng tai gai mắt với Du Nhiên cho nên cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được, nhất định cô ta sẽ trả thù.

Du Nhiên muốn cảm ơn Ella nhưng vừa định mở lời thì cô ấy vội lấp liếm: “Nếu muốn cảm ơn thì cô hay cảm ơn cậu chủ Doãn kìa, tôi chỉ làm theo lời của cậu ấy thôi.”
Đứng trước cửa phòng của Doãn Đình Nghiêm, Du Nhiên cảm thấy khá bối rối, cô không biết nên đối mặt với Doãn Đình Nghiêm như thế nào.

Bỗng cánh cửa phòng bật mở, cô giật nảy mình lập tức cúi người vuông một góc 90 độ bày tỏ lòng biết ơn đối với việc Doãn Đình Nghiêm đã làm cho cô tối ngày hôm nay.

Nhưng Đình Nghiêm đâu chỉ muốn lời cảm ơn suông như vậy được, anh liền kéo cả người Du Nhiên, áp sát cô vào tường không cho cô thoát.

- Cô định cảm ơn tôi thế nào?
- Hôm nào tôi mời anh đi ăn?
- Cô nợ tôi một ân tình, không phải một bữa cơm là giải quyết được đâu, tôi muốn cô đồng ý một điều kiện của tôi.

- Điều kiện gì?
- Bắt đầu từ ngày mai, cô phải nghe lời tôi, gọi là đến.

Cô yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng đâu.

Hơn nữa chỉ trong một tháng cô sẽ được tự do.

- Tôi đồng ý – Du Nhiên nghĩ nếu không có Doãn Đình Nghiêm thì hôm nay cô đã phải đền số tiền năm triệu tệ đó rồi, cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với điều kiện của anh.

Nghe lời đồng ý của cô, Đình Nghiêm không khỏi mừng thầm, anh khẳng định trong vòng một tháng này có thể thu phục được con thỏ nhỏ này rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc