TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Không lâu sau, mọi người đã đến nhà hàng nổi tiếng nhất Hải Thành, nhà hàng Túy Tiên.
Bước vào nhà hàng, mọi người đều choáng ngợp.
Tuy trong đại học Giang Thành, phú nhị đại nhiều như mây, nhưng không phải là nhà ai cũng có giàu như vậy.
Trong trường còn có rất nhiều người bình thường, chưa từng tới nơi như này.
Mà hai người Vương Hùng và Nhãn Kính lại mặt mày đầy lo lắng đi theo đằng sau Trương Phong.
“Anh Phong, cậu thật sự có tiền mời mọi người ăn cơm sao?” Nhãn Kính do dự một lát, khẽ giọng hỏi Trương Phong.
“Yên tâm đi, nếu tôi đã dám đến, vậy tôi chắc chắn có tiền.” Trương Phong thản nhiên đáp.
“Nhưng mà...”
Nhãn Kính vừa chuẩn bị lên tiếng thì thấy một người đẹp mặc sườn xám màu trắng, nở nụ cười rạng rỡ đi tới.
Người đẹp mặc sườn xám sau khi nhìn thấy Trương Phong, trong ánh mắt vụt qua một tia coi thường, sau đó xoay người cúi người trước Dương Uy: “Cậu Dương tới dùng bữa sao?”
Người đẹp mặc sườn xám vừa cúi người, lập tức dáng người mềm mại sexy lộ ra.
Sườn xám ôm khít tôn lên đường cong mê người, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên chân còn đi một đôi cao gót.
“Không sai, chúng tôi là tới ăn cơm, tìm cho tôi một phòng bao lớn một chút!” Dương Uy nói rất oai.
“Được thưa cậu Dương, nhà hàng bây giờ có phòng bao tiêu chuẩn tám mươi tư triệu, phòng bao VIP một trăm bảy mươi tư triệu và phòng bao VVIP hai trăm sáu tư triệu, cậu xem muốn loại nào?” Người đẹp nở nụ cười khẽ, nhẹ nhàng hỏi.

Dương Uy nghe thấy lời này của người đẹp, không nhịn được mà quay đầu nhìn sang Trương Phong, khẽ hỏi: “Trương Phong, cậu xem mọi người không dễ gì mới tới nhà hàng Túy Tiên một lần, tôi cảm thấy phòng tiêu chuẩn không có ý nghĩa gì cả, hay là đặt một phòng VIP đi!”
“Dương Uy, cậu có phải hơi quá đáng rồi không, chi phí tối thiểu của phòng bao VIP là phải một trăm bảy mươi tư triệu!” Vương Hùng dường như có hơi bất mãn mà nói.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, Dương Uy đây là đang cố ý làm khó Trương Phong.
Nếu Trương Phong thật sự cố chấp đồng ý, vậy thì phải tốn thêm rất nhiều tiền, nếu anh không đồng ý, vậy thì lại mất mặt ở trước mặt mọi người.
Dương Uy không thèm để ý Vương Hùng, mà nói với Trương Phong: “Như thế nào? Có được hay không thì nói một câu, cậu không phải là bị giá cả của phòng bao VIP dọa rồi chứ?”
“Không cần đặt phòng bao VIP.” Trương Phong hờ hững nói một câu.
“Ha ha ha, tôi biết ngay cậu là tên nghèo mà, không có tiền còn muốn ra vẻ, vậy thì đổi thành phòng bao tiêu chuẩn đi!”
Thật ra những lời vừa rồi của Dương Uy, chẳng qua chỉ là vì để sỉ nhục Trương Phong.
Dù sao nếu thật sự đặt phòng bao VIP, anh ta cũng không nhất định có nhiều tiền để chi trả như vậy.
“Người đẹp, vậy cô cho chúng tôi đặt một phòng bao tiêu chuẩn đi!” Dương Uy xoay đầu nói với người đẹp mặc sườn xám.
“Được, tôi bây giờ đi chuẩn bị cho cậu!” Người đẹp khẽ mỉm cười gật đầu.
“Khoan đã, tôi nói bao giờ là muốn đặt phòng bao tiêu chuẩn chứ?”
Vào lúc này, Trương Phong đột nhiên mở miệng nói.
“Sao hả? Cậu là cảm thấy đắt, muốn nuốt lời chắc?” Trương Phong ngoảnh đầu hỏi Trương Phong.
“Nếu cậu đã nói mọi người không dễ gì tới đây một lần, vậy còn đặt phòng bao tiêu chuẩn gì chứ, trực tiếp đặt phòng bao VVIP đi!” Trương Phong nói với giọng điệu bình tĩnh.
Dương Uy sau khi nghe thấy lời này của Trương Phong, cả người lập tức ngây ra, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà biến mất.

Mà các bạn học trong lớp, lúc này cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
“Trương Phong, cậu có phải bị điên rồi không? Cậu có biết chi phí tối thiểu của phòng bao này là hai trăm sáu mươi tư triệu!” Nhãn Kính mở miệng nói.
“Đúng vậy, Trương Phong, cậu không phải là không biết quy tắc chi phí của nhà hàng Túy Tiên chứ?” Lúc này biểu cảm trên mặt Dương Uy cũng rất khó coi.
Anh ta có thế nào cũng không ngờ, Trương Phong vậy mà muốn đặt phòng bao VVIP!
Mà biểu cảm trên mặt người đẹp mặc sườn xám cũng theo đó mà thay đổi, cô ta ngàn vạn lần không ngờ, người giàu nhất trong đám người này thế mà không phải là Dương Uy, mà là Trương Phong mặc đồng phục shipper này.
Trần Văn Văn đánh giá Trương Phong từ trên xuống dưới, biểu cảm trên mặt cũng rất sững sờ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Mạt Thế Điền Viên
2.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3.

Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
4.

[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
=====================================
Bởi vì cô ta không hiểu, Trương Phong bình thường luôn keo kiệt, lúc này vậy mà giống như biến thành một người khác, trở nên hào phóng.
“Trương Phong, cậu có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy sao?” Vương Hùng nhìn Trương Phong hỏi.
“Đương nhiên có thể, có điều tôi lo lắng cậu Dương có bỏ ra được hay không?”
Trương Phong đáp lại một câu với giọng điệu bình thản.
Dương Uy nghe thấy lời này của Trương Phong, đầu tiên thì sững ra, sau đó hắng giọng nói: “Được, không phải chỉ là một phòng bao VVIP thôi sao? Tôi làm sao không bỏ ra được, nếu Trương Phong đã muốn đặt, vậy thì thua là được rồi!”
Lúc này Dương Uy đã hoàn toàn bị Trương Phong chọc giận, anh ta căn bản ngại khi nói mình không có tiền, chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Người đẹp mặc sườn xám sau khi đặt xong phòng bao VVIP thì dẫn mọi người đi vào.

Sau khi vào phòng, biểu cảm của tất cả mọi người đều rất khó hiểu.
Bọn họ không thể hiểu nổi, một Trương Phong dựa vào nghề shipper kiếm sống, tại sao lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy.
“Trương Phong, cậu thật sự định mời chúng tôi ăn cơm ở đây sao?”
Lúc này, giọng điệu nói chuyện của Diệp Mị với Trương Phong cũng có chút thay đổi, đôi mắt đẹp không ngừng đánh giá Trương Phong.
“Đương nhiên, mọi người cứ thoải mái ăn uống!” Trương Phong hờ hững đáp một câu.
Mọi người nghe thấy lời này thì cũng không quan tâm nhiều thế nữa, trực tiếp cầm menu lên bắt đầu gọi món.
Lúc đó Dương Uy dường như vẫn có chút không cam tâm, anh ta ở trước mặt Trương Phong đã gọi một chai rượu vang Bordeaux.
Nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ, Trương Phong không những không xót, ngược lại gọi thêm mười chai!
Một điểm này thì đã tốn gần một trăm năm mươi triệu.
Biểu cảm trên mặt Dương Uy lập tức tối sầm đi, bởi vì anh ta biết, mình căn bản không có nhiều tiền như vậy.
“Cậu Dương, sắc mặt của cậu sao có chút khó coi thế? Có phải xót rồi không?”
Trương Phong ngoảnh đầu nhìn sang Dương Uy, khẽ hỏi.
“Ha ha, không phải chỉ là mấy chai rượu vang thôi sao, tôi xót gì chứ, chuyện nhỏ!”
Dương Uy chống đỡ đáp một câu, sau đó cúi đầu chơi điện thoại, dường như là đang chuẩn bị tìm người mượn tiền!.


Bình luận

Truyện đang đọc