TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Nửa tiếng sau thì Trương Phong đã đi đến lớp học.

Bây giờ còn mười phút nữa mới đến giờ lên lớp, nên không hề có nhiều sinh viên ở trong lớp, đám người Vương Hùng Nhãn Kính vẫn còn chưa đến.

Trương Phong tìm vị trí ở tận cùng ở lớp học rồi ngồi xuống, sau đó anh móc điện thoại ra nghiên cứu xem làm cách nào để lấy lại tài khoản của mình ở Đấu Sa.

Nhưng nghiên cứu một hồi thì anh vẫn không thể tìm ra được.

Năm phút sau, sinh viên trong lớp ngày một nhiều thêm.

Mà đám người Dương Uy, Trần Văn Văn, Diệp Mị, Tôn Lị cũng đã có mặt trong phòng học.

Sau khi nhìn thấy Trương Phong, trong mắt Dương Uy lóe lên sự tức giận.

Hôm qua Trương Phong đã hại Dương Uy rất thê thảm ở nhà hàng Tân Thế Kỷ, nên trong lòng Dương Uy luôn nghĩ cách để báo thù Trương Phong.

Lúc này Trần Văn Văn cũng đang rất tức giận nhìn Trương Phong, suy cho cùng chuyện làm ăn nhà Dương Uy bị ảnh hưởng thì trong lòng của Trần Văn Văn cũng rất không vui.

Vả lại Trần Văn Văn cứ liên tục chịu thiệt ở trước mặt Trương Phong, chuyện này cũng khiến cô ta thấy rất bực bội.

Về Diệp Mị thì không còn cần phải nói nữa, lúc trước Trương Phong dẫn cô ta đi thuê phòng bảo cô ta cởi sạch quần áo sau đó lập tức quay người rời đi.

Tuy Trương Phong không làm cái gì cả, nhưng Diệp Mị vẫn cảm thấy chi bằng Trương Phong làm chút gì đó với mình còn hơn.


Suy cho cùng khi một người con gái lột sạch hết quần áo trước mặt một người con trai, nhưng người con trai đó lại không hề có suy nghĩ gì, đây đúng là sự sỉ nhục lớn với người con gái đó.

Không bao lâu sau tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tần Lan mặc một chiếc áo sơ mi công sở, hôm nay cô ta trang điểm nhạt, phía dưới là một chiếc váy ngắn bó sát hông.

Đôi chân dài trắng nõn bước đi trên một đôi giày cao gót màu đen, trông cả người cô ta quyến rũ vô cùng.

Thấy Tần Lan bước vào, trong mắt Vương Hùng không khỏi xuất hiện sự kích động, anh ta quay đầu nói với Trương Phong: “Cô hướng dẫn của chúng ta có cơ thể hấp dẫn quá! Tôi muốn tôi có thể lấy được người con gái như Tần Lan!”
Nhãn Kính không nể mặt Vương Hùng nói.

Trương Phong đang nhìn cơ thể hấp dẫn của Tần Lan bước lên bục giảng, anh không thể không âm thầm nhớ lại chuyện thấy Tần Lan cởi quần áo ở ký túc xá không lâu trước đây.

Tới bây giờ Trương Phong vẫn chưa quên những đường cong quyến rũ của Tần Lan.

Mà vẻ mặt của Tần Lan khi đang đứng trên bục giảng lúc này trông vô cùng khó coi, trong ánh mắt cô ta cũng có chút phẫn nộ.

Rõ ràng, tâm trạng của Tần Lan hôm nay không được tốt lắm.

“Trương Phong, em theo tôi ra ngoài một lát!”
Chính lúc này Tần Lan liếc nhìn Trương Phong rồi lạnh lùng nói với anh một câu.

Sau khi nghe Tần Lan nói vậy, Trương Phong không khỏi sửng sốt một hồi, anh lập tức đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì sao cô?”
“Tiết này mọi người tự học, Trương Phong, em theo tôi ra ngoài!”
Tần Lan lạnh lùng trả lời một câu rồi quay người đi ra khỏi phòng học.

Trương Phong do dự một lúc rồi cũng đi theo cô ta ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng học, Trương Phong phát hiện Tần Lan không hề có ý định dừng bước lại, mà cô ta đang đi về hướng ký túc xá của cô ta.

Trương Phong đi theo sau lưng Tần Lan, anh không dám nói gì cả.

Anh chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn đôi chân đẹp đẽ quyến rũ của Tần Lan, trong lòng anh nghĩ xem rốt cuộc bản thân mình đã làm gì đắc tội với Tần Lan mà cô ta lại phải dẫn anh vào trong ký túc xá để nói chuyện?
Sau khi đám sinh viên trong phòng học thấy Tần Lan dẫn Trương Phong đi thì cũng bắt đầu tỏ vẻ thắc mắc, không một ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nhãn Kính, cậu nói xem có phải Trương Phong đã đắc tội với cô Tần Lan rồi hay không?”
Lúc này hình như trong lòng Vương Hùng có chút lo lắng cho Trương Phong, anh ta không kìm chế được khẽ cất giọng hỏi Nhãn Kính.

“Không biết nữa, theo lý mà nói thì Trương Phong cũng không thể làm gì để đắc tội với Tần Lan mới đúng!” Vẻ mặt của Nhãn Kính cũng rất khó hiểu.

“Nếu như Trương Phong đắc tội với cô Tần Lan thật thì chuyện này phiền phức rồi!”
Trong lòng Vương Hùng hiểu rất rõ người đàn bà Tần Lan này không dễ động vào, bởi vậy trong lòng anh ta vô cùng lo lắng cho Trương Phong.

Đám người Dương Uy Trần Văn Văn Diệp Mị Tôn Lị thì lại cười trên nỗi đau của người khác.


Bây giờ bọn họ rất mong Trương Phong xảy ra chuyện, tốt nhất là anh nên bị đuổi khỏi trường cho rồi.


Ở một diễn biến khác, sau khi Trương Phong cùng Tần Lan rời khỏi phòng học.

Anh phát hiện Tần Lan không hề có ý dừng bước lại mà đi thẳng đến chỗ ký túc xá của trường.

Trương Phong đi theo sau lưng Tần Lan, trong mắt anh tràn ngập sự khó hiểu, anh nghĩ không ra Tần Lan dẫn anh đến ký túc xá để làm gì.

Nhưng không thể không nói rằng Trương Phong đi theo Tần Lan thực ra cũng là một kiểu hưởng thụ.

Bởi vì Trương Phong vừa hay có thể thưởng thức đôi chân đẹp thẳng tắp nõn nà của Tần Lan.

Trong mắt của Trương Phong, chỉ có thể dùng hai chữ “quyến rũ” để miêu tả thân hình của người phụ nữ này.

“Cô Tần à, rốt cuộc cô tìm em có chuyện gì vậy?”
Trương Phong do dự một hồi rồi khẽ lên tiếng hỏi Tần Lan.

“Đợi tí nữa em sẽ biết!”
Tần Lan bình tĩnh trả lời một câu rồi lại tiếp tục bước đi trên đôi giày cao gót đi về phía ký túc xá.

Một lát sau, Trương Phong đã đi theo Tần Lan vào ký túc xá.

Sau khi đi vào ký túc xá, Tần Lan ngồi trên giường, đôi chân trắng ngần nhẹ nhàng bắt chéo với nhau.

Sau đó cô ta nói với Trương Phong: “Trương Phong, tôi dẫn em đến đây là vì chuyện gì có lẽ trong lòng em đã hiểu rất rõ rồi chứ?”
Sau khi nghe Tần Lan nói vậy, Trương Phong không khỏi sững sờ một hồi rồi bất lực nói: “Cô à, hôm đó em thật sự không có nhìn trộm cô thay đồ đâu ạ, không phải em đã từng giải thích với cô rồi hay sao?”
“Chuyện tôi nói không phải là chuyện đó!” Tần Lan lạnh lùng trả lời một câu.

“Vậy thì là chuyện gì chứ?”

Trương Phong thắc mắc hỏi.

“Em không thấy ký túc xá của tôi đã mất đi thứ gì đó rồi hay sao?” Tần Lan hỏi.

“Mất đi thứ gì?”
Lúc này hai chữ khó hiểu đã được viết thẳng lên mặt của Trương Phong rồi, trông anh có vẻ chết lặng.

Suy cho cùng trước đây an cũng từng đến ký túc xá của Tần Lan, nhưng chỉ là mang giáo án qua cho cô ta thôi, anh không lấy thứ gì đi cả, sao lại mất đồ chứ?
“Cô ơi cô mất thứ gì rồi?”
Trương Phong do dự một hồi rồi nhìn sang Tần Lan hỏi.

“Đã đến lúc này rồi mà em còn già mồm với tôi hả? Em tự đi ra ban công nhìn cho kỹ coi rốt cuộc đã mất thứ gì rồi!”
Tần Lan giơ tay ra chỉ ra ngoài ban công rồi lạnh lùng hét vào mặt Trương Phong.

Trương Phong quay đầu nhìn sang ban công theo quán tính, anh thấy hình như ban công không mất đi thứ gì cả.

Chỉ có mỗi bộ đồ ngủ quyến rũ màu xanh biển treo ở giá phơi đồ ngoài ban công hồi trước là không còn thấy đâu nữa.

“Cô à, rốt cuộc ban công của cô đã mất thứ gì vậy?”
Trương Phong ngập ngừng một hồi rồi thắc mắc hỏi.

Tần Lan thấy dáng vẻ bế tắc của Trương Phong thì không khỏi bật cười lạnh lùng.

Sau đó cô ta khẽ nói: “Trương Phong, tôi đã nói rõ như vậy rồi mà em còn định diễn kịch với tôi hay sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc