TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Nghe tổng giám đốc Tiền nói thế, Phan Diễm do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước ra.
"Phan Diễm, là cô muốn báo cảnh sát đúng không?"
Tiền Hưng Quốc nhìn Phan Diễm, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Tiền Hưng Quốc biết Phan Diễm có bạn trai với lai lịch rất vững chắc, cô ta ỷ vào người bạn trai này, làm ẩu làm càn trong công ty, không ai dám quản lý cô ta.
Tiền Hưng Quốc cũng sớm chướng mắt với cô ta rồi, nhưng lại không thể làm gì được.
"Tổng giám đốc Tiền, chuyện này không thể trách tôi được.

Lúc nãy tôi đã yêu cầu Tạ Minh chứng minh thân phận của mình, nhưng ông ta không chứng minh được, hơn nữa rõ ràng Trương Phong là kẻ nghèo rớt mồng tơi, bình thường đều phải kiếm sống bằng nghề giao đồ ăn.

Ông cảm thấy anh ta giống như người có thể mua nổi biệt thự của chúng ta sao, cộng thêm cho dù Tạ Minh thật sự là quản lý ngân hàng, tôi cũng cảm thấy chắc chắn trong chuyện này có điều kỳ quái."
Cho dù đã biết Tạ Minh là quản lý của ngân hàng Hoa Hạ, Phan Diễm vẫn túm lấy Trương Phong không chịu buông.
"Làm sao cô biết cậu Trương không có tiền?"
Đúng lúc này, Lưu Thần Vy nhìn chằm chằm cô ta bằng đôi mắt to tròn long lanh, lớn tiếng hỏi.
“Cô nhìn bộ dạng nghèo hèn của anh ta đi, có giống như người có tiền hay không?” Phan Diễm bĩu môi hỏi ngược lại.
"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa."

Tiền Hưng Quốc sa sầm mặt quát, rồi nói: "Thế này đi, chẳng phải lúc nãy quản lý Tạ đã mang chi phiếu đến đây à? Bây giờ tôi sẽ bảo người của phòng tài vụ đi kiểm tra thử xem rốt cuộc tấm chi phiếu đó có phải là thật hay không, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."
Phan Diễm nghe vậy thì vội vàng nhặt tấm chi phiếu ở dưới sàn lên, đưa cho Tiền Hưng Quốc, khẽ nói: "Tổng giám đốc Tiền, chính là tấm chi phiếu này."
"Không ngờ cô lại dám ném chi phiếu xuống sàn, nếu tấm chi phiếu là thật, cô có đền nổi không?"
Tiền Hưng Quốc giận dữ chất vấn Phan Diễm.
“Tổng giám đốc Tiền, ông cứ yên tâm, chắc chắn tấm chi phiếu này là giả.

Bây giờ tôi đang nghi ngờ liệu Tạ Minh kia có phải là do Trương Phong gọi đến để diễn kịch giúp anh ta hay không.” Phan Diễm vô cùng tự tin đáp.
Tạ Minh nhìn Phan Diễm, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì ông ta thật sự không thể hiểu, tại sao Phan Diễm lại khẳng định Trương Phong không thể lấy ra số tiền đó như thế?
"Là thật hay giả thì cứ để phòng tài vụ giám định là biết ngay thôi."
Dứt lời, Tiền Hưng Quốc liền lấy điện thoại của mình ra, bấm một dãy số.
Vài phút sau, một người phụ nữ xinh đẹp đeo mắt kính chạy xuống.
"Tổng giám đốc Tiền, ông tìm tôi có chuyện gì không?"
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ hỏi Tiền Hưng Quốc.
"Tiểu Vương, cô hãy giúp tôi kiểm tra thử xem tấm chi phiếu này là thật hay giả?"

Tiền Hưng Quốc đưa tấm chi phiếu cho người phụ nữ xinh đẹp.
Sau khi nhận lấy tấm chi phiếu, người phụ nữ xinh đẹp bắt đầu kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra dò.
Vài phút sau, người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ thận trọng trả lại tấm chi phiếu cho Tiền Hưng Quốc, khẽ nói: “Tổng giám đốc Tiền, đây là chi phiếu thông dụng của ngân hàng Hoa Hạ, chữ ký và con dấu trên đó đều rất đầy đủ, vì thế bây giờ tấm chi phiếu này đã có hiệu lực, có thể đổi sang tiền mặt tương ứng bất kỳ lúc nào."
Tiền Hưng Quốc nghe người phụ nữ xinh đẹp nói thế thì không khỏi hít ngụm khí lạnh, hai tay cầm tấm chi phiếu cũng bắt đầu trở nên hơi run rẩy.
Phải biết rằng đây chính là tấm chi phiếu trị giá một trăm năm mươi tỷ.
Lúc nãy còn bị Phan Diễm ném xuống sàn coi như đồ bỏ đi, nếu mình không kịp thời xuất hiện, rất có khả năng hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi nghe người phụ nữ xinh đẹp nói thế, mọi người có mặt tại đây đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, há hốc mồm, ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng này.
Không ai có thể ngờ rằng Trương Phong thoạt nhìn có vẻ nghèo rớt mồng tơi, lại có thể một lần bỏ ra một trăm năm mươi tỷ.
"Không thể nào, tấm chi phiếu này không thể nào là thật.

Chẳng phải Trương Phong chỉ là tên nghèo hèn đi giao đồ ăn thôi sao? Làm sao anh ta có thể lấy ra một trăm năm mươi tỷ?"
Bây giờ, thậm chí Tiết Vũ Nhu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nên tự véo mình thật mạnh, nhưng cảm giác đau rất rõ ràng đó đã nói cho cô ta biết, đây không phải là mơ.
Bên này, từ đầu đến cuối Trương Phong luôn giữ im lặng.
Bởi vì Trương Phong biết tấm chi phiếu đó là thật, mặc kệ là ai đến kiểm tra cũng đều như thế.

"Làm sao chi phiếu này có thể là thật? Tiểu Vương, cô có nhầm lẫn ở đâu không?"
Phan Diễm cực kỳ kích động hét lên.
“Cô Phan, cô cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nhầm lẫn.

Nếu cô không tin thì bây giờ có thể cầm tấm chi phiếu này đến ngân hàng Hoa Hạ để hỏi thử xem.” Tiểu Vương bên phòng tài vụ nghiêm túc nói với Phan Diễm.
"Mấy người không cần phải đi đến ngân hàng đâu.

Tôi là quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ, nên tôi có thể chứng minh tấm chi phiếu này là thật."
Tạ Minh mặt không cảm xúc nói.
Phan Diễm nghe Tiểu Vương phòng tài vụ và Tạ Minh nói thế thì hoàn toàn suy sụp, cô ta không thể ngờ rằng, tấm chi phiếu này lại là thật.
Bây giờ, Trương Phong mới từ tốn đứng dậy, ung dung đi đến trước mặt Phan Diễm, khẽ nõi: "Cô vẫn còn nhớ vụ cá cược trước đó của chúng ta chứ?"
Phan Diễm nghe Trương Phong hỏi thế thì sắc mặt cực kỳ khó coi, bởi vì cô ta biết Trương Phong đang chuẩn bị bảo cô ta chủ động từ chức.
Thật ra công việc này cũng không cực kỳ quan trọng đối với Phan Diễm, dù gì bây giờ cô ta cũng đã có bạn trai là phú nhị đại với bối cảnh to lớn, nhưng cô ta cảm thấy nếu bây giờ mình thật sự từ chức như thế sẽ rất mất mặt.
Hơn nữa cho dù đã đến nước này, Phan Diễm vẫn không chịu tin rằng tấm chi phiếu của Trương Phong là thật.
Bởi vì cô ta thật sự không hiểu, tại sao một tên nghèo hèn đi giao đồ ăn lại có nhiều tiền như vậy?
Bây giờ Tiết Vũ Nhu cũng hoàn toàn chết lặng, há hốc mồm, không nói ra được một câu.
Tối qua ở quán bar Dạ Sắc, rõ ràng đám người Trần Văn Văn đã nói Trương Phong là kẻ nghèo đi giao đồ ăn, hơn nữa sau khi quay về ký túc xá, Tô Hiểu Huyên cũng thừa nhận với Tiết Vũ Nhu rằng, cô ta cũng biết Trương Phong là người giao đồ ăn.
Đối mặt với lời chế giễu của nhiều người như vậy, Trương Phong chưa bao giờ phản bác lại, điều này đã chứng tỏ Trương Phong chính là kẻ nghèo.

Nhưng bây giờ, tại sao Trương Phong lại có thể một lần lấy ra nhiều tiền như vậy để mua lại căn biệt thự?
Chẳng lẽ Trương Phong đã dựa vào việc đi giao đồ ăn mà tiết kiệm hơn một trăm năm mươi tỷ ư?
Như vậy phải đi giao bao nhiêu đồ ăn cơ chứ?
Tiết Vũ Nhu mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trương Phong, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Phan Diễm, chẳng phải trước đó cô đã nói, chỉ cần cậu Trương có thể mua lại căn biệt thự này thì cô sẽ chủ động từ chức hay sao? Bây giờ cậu Trương đã mua lại căn biệt thự này rồi, cô còn đợi gì nữa?"
Tất nhiên Lưu Thần Vy sẽ không bỏ qua cơ hội này để loại trừ Phan Diễm, vội vàng tiến lên một bước, vênh váo hung hăng nói.
"Từ chức ư? Cô dựa vào điều gì mà bắt tôi từ chức? Tôi không tin tấm chi phiếu này là thật."
Phan Diễm cực kỳ kích động nói.
“Phan Diễm, Tiểu Vương và quản lý Tạ đều đã xác nhận tấm chi phiếu này là thật, vậy mà cô còn đứng đây tranh cãi cái gì?” Tiền Hưng Quốc thẹn quá hóa giận hỏi.
"Tổng giám đốc Tiền, tôi, tôi..."
"Tôi tôi cái gì? Hôm nay cho dù cô không chủ động từ chức thì tôi cũng sẽ sa thải cô, kể từ ngày mai cô không cần phải đi làm nữa."
Phan Diễm còn chưa kịp nói hết, Tiền Hưng Quốc đã hành động trơn tru, dứt khoát sa thải Phan Diễm.
Thật ra Tiền Hưng Quốc đã sớm chướng mắt với Phan Diễm rồi, nhưng bị vướng bối cảnh của bạn trai Phan Diễm, nên Tiền Hưng Quốc mới không dám làm gì Phan Diễm.
Nhưng bây giờ Tiền Hưng Quốc có thể cảm nhận được, bối cảnh của thiếu niên trước mặt không hề đơn giản.
Một người có thể tùy ý mua lại căn biệt thự với mức giá một trăm năm mươi tỷ, hơn nữa còn bắt quản lý Tạ của ngân hàng Hoa Hạ đích thân mang tiền đến đây, chuyện này phải có máu mặt đến cỡ nào?
Đối mặt với phú nhị đại siêu cấp như vậy, tất nhiên Tiền Hưng Quốc muốn lấy lòng một phen, đồng thời còn có thể mượn cơ hội này để sa thải Phan Diễm..


Bình luận

Truyện đang đọc