TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


“Tổng giám đốc bất động sản Hằng Khoa? Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Phỉ Nhi hơi do dự một chút, mở miệng hỏi.

“Cô Lâm, có phải hôm nay cô đã tới phòng buôn bất động sản của chúng tôi xem biệt thự đúng không?" Tiền Hưng Quốc cười ha ha nói.

Sau khi nghe thấy những lời này, Lâm Phỉ Nhi mới phản ứng lại, chắc chắn là vì hôm nay cô ấy tới xem nhà tại phòng buôn bất động sản, nên giờ đối phương gọi điện tới hỏi xem cô ấy thấy phòng thế nào, khi nào mua được rồi đủ thứ chuyện linh tinh khác.

Suốt mấy ngày nay Lâm Phỉ Nhi đã dạo qua những phòng buôn bất động sản lớn ở Giang Thành, đương nhiên cũng nhận được không ít các cuộc điện thoại như vậy.

Nhưng cuộc gọi do đích thân tổng giám đốc gọi tới, thì đây mới là lần đầu Lâm Phỉ Nhi gặp phải.

“Đúng là hôm nay tôi đã tới chỗ các anh để xem phòng ở, và căn biệt thự đó bên anh quả thực là không tồi, nhưng giờ tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, đợi khi nào tôi muốn mua, tôi sẽ liên hệ lại với các anh!"
Dứt lời, Lâm Phỉ Nhi định ngắt điện thoại ngay lập tức.

“Cô Lâm, cô hiểu lầm ý của tôi rồi, không phải tôi muốn hỏi khi nào cô mua biệt thự!"
Tiền Hưng Quốc vội vàng nói.

“Anh gọi điện tới không phải để hỏi tôi muốn khi nào mua phòng? Vậy gọi để làm gì? Chẳng lẽ là muốn hỏi thái độ làm việc của nhân viên chỗ phòng buôn bất động sản các anh thế nào sao?" Giọng điệu Lâm Phỉ Nhi tràn ngập sự nghi hoặc.


“Cô Lâm, là như thế này, tôi gọi điện tới là muốn nói với cô một chuyện, đó là đã có người mua căn biệt thự đó rồi, và người đó muốn tặng nó cho cô, cô xem xem khi nào rảnh có thế tới đây ký hợp đồng nhận nhà?"
Tiền Hưng Quốc nói với giọng điệu cung kính.

“Có người đã mua căn biệt thự tôi nhìn trúng đó rồi sao, sau đó còn chuẩn bị tặng cho tôi? Không phải anh đang nói giỡn với tôi đó chứ? Căn biệt thự đó có giá lên tới 150 tỷ đấy!"
Sau khi Lâm Phỉ Nhi nghe Tiền Hưng Quốc nói vậy, tích tắc, cô ấy há to miệng, trong mắt toát lên nỗi khiếp sợ đến đỉnh điểm.

“Cô Lâm, tôi không hề nói giỡn với cô, tất cả những gì tôi nói đều là thật, giờ cô chỉ cần mang chứng minh thư tới phòng buôn bất động sản chúng tôi, sau đó ký hợp đồng mua nhà nữa là được!"
Tiền Hưng Quốc vội vàng nói.

Lâm Phỉ Nhi cầm điện thoại di động, có chút do dự, sau đó nhẹ giọng nói: "Mánh khóe lừa gạt người này của anh thật sự quá nhảm nhí, trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí bao giờ, sao có thể có người chẳng duyên cớ gì cho không tôi hẳn một cái biệt thự chứ? Tôi không phải con ngốc, tôi không mắc mưu anh đâu!"
Dứt lời, Lâm Phỉ Nhi thẳng tay ngắt điện thoại, sau đó chu cái miệng nhỏ nói: "Bây giờ cái phòng buôn bất động sản đó đúng là không đáng tin chút nào, chiều nay chị mới vừa đi xem biệt thự chỗ họ, mà thế nào ngay buổi tối đã gọi điện lừa bịp người ta ngay được.

"
Rất rõ ràng, Lâm Phỉ Nhi cảm thấy chắc chắn là phòng buôn bất động sản đó đã làm rò rỉ thông tin của cô ấy ra ngoài, còn tên Tiền Hưng Quốc kia là kẻ lừa đảo tập đoàn, đầu tiên là nói có người muốn tặng biệt thự cho cô ấy, sau đó lại lấy cớ bắt cô ấy trả đủ loại phí dịch vụ khác.

Mánh khóe lừa bịp kiểu này thực chất vẫn xảy ra rất thường xuyên, hơn nữa thỉnh thoảng lại có người mắc mưu, trên bảng tin cũng thường đưa tin về chiêu trò này.

“Chị họ, là ai gọi vậy?"
Lâm Tiểu Mạn thấy Lâm Phỉ Nhi ngắt điện thoại xong, cười khanh khách hỏi.


“Không ai hết, chỉ là một cuộc gọi lừa đảo thôi!"
Lâm Phỉ Nhi căn bản chẳng hề để tâm đến cuộc điện thoại ấy, đáp lại với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

“Cuộc gọi lừa đảo? Nhưng mà vừa rồi rõ ràng em nghe thấy chị nói có người tặng biệt thự cho chị mà?" Lâm Tiểu Mạn tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, căn biệt thự kia có giá hơn 150 tỷ, sao có thể có người bỏ tiền ra mua nó rồi tặng chị được chứ!" Lâm Phỉ Nhi thở dài một hơi.

“Cũng không hẳn là vậy, chẳng phải Trương Phong đó nó muốn mua biệt thự tặng chị hay sao? Nói không chừng là do Trương Phong mua cũng nên?" Lâm Tiểu Mạn nghĩ ngợi nói.

“Tiểu Mạn, em có thể đừng nói giỡn với chị nữa được không, Trương Phong chỉ là một kẻ nghèo hèn tầm thường, sao anh ta có đủ tiền mua được căn biệt thự đó chứ?"
Lâm Phỉ Nhi nhìn về phía Lâm Tiểu Mạn nói với nét mặt bất lực.

“Ôi trời, chị họ à, nói không chừng Trương Phong đấy là đang giả heo ăn hổ đấy? Ngày thường không có việc gì làm thì đi giao cơm hộp, nhưng thực chất gia đình lại thuộc dạng giàu sụ, rồi hôm nay nghe chị nói muốn mua biệt thự, nên anh ta đã mua căn biệt thự này tặng chị!"
Tuy ngoài miệng Lâm Tiểu Mạn nói như vậy, nhưng thực chất trong lòng cô ấy cũng không tin Trương Phong có tiền mua được căn biệt thự đó, hơn nữa còn đem tặng miễn phí cho Lâm Phỉ Nhi nữa chứ.

Bởi vì Trương Phong chỉ là một tên nghèo hèn tầm thường mà thôi, chuyện này dường như là người trong toàn bộ đại học Giang Thành đều biết.

“Tiểu Mạn, em đừng có cậy thế rồi giễu cợt Trương Phong, mặc dù Trương Phong nghèo thật, nhưng bản tính anh ta vẫn là người tốt!"
Lâm Phỉ Nhi nhẹ giọng nói.


“Cái gì mà bản tính anh ta vẫn là người tốt? Trong lần đầu tiên em gặp anh ta, anh ta đã cố ý té ngã để chiếm tiện nghi từ em, chưa kể, hàng tháng lại còn đòi chị tiền sinh hoạt lên tới hai vạn, mà cái đáng giận nhất chính là, lần trước em đưa tiền cho anh ta, anh ta còn dám ném toàn bộ số tiền đó đi nữa chứ, giờ chỉ cần hễ nhớ tới chuyện này thôi, là em lại muốn giáng cho anh ta hai cái bạt tai!"
Lâm Tiểu Mạn vô cùng kích động hô.

“Lần trước chị để em đi đưa tiền cho Trương Phong, chắc chắn em đã nói gì đó với anh ấy, nên Trương Phong mới giận dữ ném tiền đi, đừng tưởng chị không biết có chuyện gì nhé!"
Lâm Phỉ Nhi không nhịn được trợn trắng mắt liếc nhìn Lâm Tiểu Mạn một cái, hai người đã cùng nhau lớn lên, tính tình Lâm Tiểu Mạn thế nào, cô ấy là người hiểu rõ hơn ai hết.

Mà Lâm Tiểu Mạn nghe xong những lời này, cũng chỉ biết dẩu cái miệng nhỏ của mình lên giảo biện: "Ngày đó em không nói gì với Trương Phong hết nha, ai mà biết anh ta cục súc dễ nổi nóng thế chứ! "
“Mỗi người đều là có tôn nghiêm của riêng họ, huống hồ đó còn là một người đàn ông nữa, sau này em vẫn nên chú ý thái độ khi nói chuyện với người khác thì hơn!" Lâm Phỉ Nhi từ tốn nói.

“Trương Phong anh ta chính là loại chỉ biết dựa dẫm, bám váy phụ nữ, mà đã là loại ăn bám thì còn có tôn nghiêm quỷ gì chứ? Đời này thứ em xem thường nhất chính là loại đàn ông sức dài vai rộng như đi bám váy!"
“Em! "
Lâm Phỉ Nhi há mồm định nói gì đó, đột nhiên phát hiện tiếng chuông điện thoại của mình lại vang lên lần nữa.

Lâm Phỉ Nhi do dự một chút, cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

“Cô Lâm, xin chào!" Giọng nói Tiền Hưng Quốc lại truyền đến lần nữa.

“Sao lại là anh nữa vậy? Chẳng phải mới vừa nãy tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Cái mánh khóe lừa đảo này của anh thật sự không qua mắt nổi tôi, tôi sẽ không mắc mưu, anh nên đổi cớ khác để đi lừa đảo người ta thì hơn!"
Lâm Phỉ Nhi vừa nghe giọng của Tiền Hưng Quốc, cô ấy lập tức đáp lại với giọng điệu không mấy kiên nhẫn.

“Cô Lâm à, tôi thật sự không có lừa cô mà! "
“Nếu anh còn cố tình gọi điện quấy rầy tôi, anh có tin tôi báo công an không hả?" Lâm Phỉ Nhi buồn bực nói.


“Cô Lâm à, nếu cô vẫn một mực không chịu tin lời tôi nói, vậy cô có thể nhìn dãy số điện thoại này đi, đây là số điện thoại độc quyền của phòng buôn bất động sản chúng tôi, nếu tôi là kẻ lừa đảo, thì sao có thể dùng dãy số này để gọi điện cho cô chứ?"
“Hơn nữa, hiện tại chúng tôi còn không lấy của cô một đồng nào, cô chỉ cần tới phòng buôn bất động sản chúng tôi xem một cái là được, nếu tôi thật sự là kẻ lừa đảo, tôi dám để cô tới phòng buôn bất động sản sao?" Tiền Hưng Quốc vội vàng há miệng giải thích.

Sau khi Lâm Phỉ Nhi nghe thấy lời này, cô ấy vội giơ điện thoại ra trước mặt nhìn lướt qua, quả nhiên trên màn hình hiển thị một dãy số kết thúc bằng sáu số sáu.

Trước đó, vì để tìm hiểu thông tin về biệt thự, nên Lâm Phỉ Nhi đã chủ động gọi điện cho bất động sản Hằng Khoa, và số điện thoại đó giống với dãy số Tiền Hưng Quốc đang sử dụng bây giờ như đúc!
“Chẳng lẽ thật sự có người mua căn biệt thự đó rồi tặng cho tôi sao?"
Lâm Phỉ Nhi nỉ non một tiếng, từ giọng điệu có thể nghe ra cô ấy đang khiếp sợ vô cùng.

Ngay sau đó, trong đầu cô ấy bỗng vang lên những lời mà Trương Phong từng nói.

Trước đó khi Lâm Phỉ Nhi vô tình chạm mặt Trương Phong ở phòng buôn bất động sản, Trương Phong cũng nói là muốn mua căn biệt thự đó cho Lâm Phỉ Nhi.

Nhưng lúc ấy Lâm Phỉ Nhi cũng chỉ nghĩ đơn giản là Trương Phong đang nói giỡn với mình mà thôi, cho nên cô ấy không quá xem trọng lời nói của anh.

Hơn nữa, lúc đó Lâm Phỉ Nhi cũng nói giỡn với Trương Phong, rằng nếu Trương Phong có thể mua được căn biệt thự đó cho cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ chấp nhận gả cho Trương Phong.

“Căn biệt thự này không phải do Trương Phong mua thật đấy chứ? Nhưng mà anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Giá của căn biệt thự đó là hơn 150 tỷ đấy chứ đùa!"
Sau khi Lâm Phỉ Nhi xác định thân phận của Tiền Hưng Quốc, trong đầu cô ấy tức khắc nảy sinh cả tá vấn đề.

.


Bình luận

Truyện đang đọc