TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


“Anh Hùng, tôi có việc nên đi trước nhé.


Nhìn thấy số tiền nổi trên màn hình, Trương Phong không thèm ăn cơm tiếp mà là chạy ra khỏi căn tin.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

Trương Phong vội lấy điện thoại ra, nhấn nút trả lời.

"Alo?”
"Xin hỏi có phải là cậu Trương, Trương Phong không?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên, chất giọng trầm thấp, tốc độ từ tốn.

"Tôi là Trương Phong, ông là ai?” Trương Phong sửng sốt mấy giây rồi trả lời.

"Là thế này, bây giờ có một khối tài sản cần cậu thừa kế, cậu xem khi nào thì có thời gian vậy?" Người đàn ông trung niên cung kính nói.

"Tài sản? Chẳng lẽ…số tiền vừa rồi là ông chuyển sao?”
"Vâng, ba mươi nghìn tỷ vừa nãy chỉ là một phần nhỏ thôi, phần lớn tài sản cố định và tài sản ở nước ngoài khác cần làm giấy tờ mới có thể chuyển cho cậu được.



Con mẹ nó!
Tận ba mươi nghìn tỷ mà chỉ mới là một phần nhỏ thôi ư?
"Nhưng mà, tôi là một đứa mồ côi, ở đâu ra tài sản chứ?"
"Cậu Trương, chuyện này phải đợi cậu đến đây nói chuyện với tôi, nếu buổi chiều cậu rảnh thì có thể tới tầng ba mươi tám trong cao ốc Đế Hào tìm tôi, tôi sẽ giải thích trực tiếp với cậu!" Người đàn ông trung niên từ tốn trả lời.

Trương Phong do dự một lúc rồi nói: "Được, vậy buổi chiều tôi qua đó tìm ông!"
"Vâng, cậu Trương!"
Đối phương vô cùng khách sáo cúp điện thoại!
Sau khi ra khỏi trường học, Trương Phong cô độc đi về căn phòng trọ của mình.

Vì buổi tối Trương Phong còn phải đi giao đồ ăn, sớm nhất cũng phải một giờ sáng mới có thể tan làm.

Lúc ấy ký túc xá đã sớm đóng cửa, cho nên Trương Phong chỉ có thể, thuê phòng trọ bên ngoài.

Tuy căn phòng Trương Phong thuê không tới mười mét vuông, nhưng Trương Phong cảm thấy đủ để ở rồi.

Bây giờ mới mười hai giờ trưa, Trương Phong tính về ngủ một giấc trước để tinh thần tỉnh táo.

Đợi chiều tới cao ốc Đế Hào, tìm người kia hỏi cho rõ ràng.

"Ục ục! "
Đột nhiên bụng kêu, cảm giác muốn đi nặng ập tới.

Trương Phong vội vớ lấy cuộn giấy, chạy vào nhà vệ sinh.

Trương Phong vừa ngồi trên bồn cầu vừa chơi game Happy Music.

Đang chơi thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị ai đó mở ra.

Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy ngủ tơ tằm dụi mắt, vẻ mặt mơ màng bước vào.

Sau khi bước vào nhà vệ sinh, cô đứng trước gương vuốt tóc, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.

Mà Trương Phong đang ngồi bồn cầu lại vừa hay ở sau lưng người đẹp kia.


Người đẹp không nhìn thấy anh, nhanh chóng đặt tay lên hông, bắt đầu cởi quần áo ra!
Chỉ thấy hai tay của người đẹp vén váy ngủ tơ tằm, từ từ cởi nó ra, lộ ra cái eo nhỏ gợi cảm và dây áo lót màu đen quyến rũ!
Body sexy, khuôn mặt baby, cặp giò thon dài, mái tóc đen nhánh gợn sóng, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Trương Phong nhìn mà trợn mắt há mồm, trong nhất thời vậy quên mất phải lên tiếng!
Người đẹp cởi quần áo được một nửa, đột nhiên mở to mắt, nhìn vào tấm gương trong buồng tắm.

Nhìn thấy Trương Phong đang trợn mắt há mồm ở sau lưng, giật thót mình một cái.

Cô lập tức quơ lấy đồ trang điểm trên bàn, xoay người ném về phía Trương Phong.

Đủ loại đồ trang điểm đáp thẳng vào người Trương Phong.

"Trương Phong! Đồ lưu manh nhà anh!"
Người đẹp hét lên một tiếng, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, lảo đảo chạy ra ngoài.

Trương Phong vội vàng kéo quần lên, cũng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Vì đi vội quá nên sơ ý va vào ghế sô pha, đụng mạnh đến mức kêu lên một tiếng…
Vất vả lắm mới thở được một hơi, Trương Phong lập tức giận dữ hét lên với cánh cửa phòng kế bên: "Mễ Na, cô bị điên à…!"
Người đẹp ấy không ai khác, chính là Mễ Na thuê chung phòng trọ với Trương Phong.

"Anh nói lại thử xem?!"
Giọng nói giận dữ của Mễ Na vang lên từ trong phòng, ngay sau đó một bóng người gợi cảm lập tức xuất hiện ở cửa phòng.


Mặt Mễ Na u ám, đôi mắt như con dao nhỏ, hung hăng trừng Trương Phong như muốn giết anh.

"Tôi hỏi cô, dựa vào cái gì mà cô xông vào nhà vệ sinh, dựa vào cái gì mà ném đồ trang điểm vào người tôi?"
Trương Phong phủi đồ trang điểm trên mặt, biểu cảm rất là khó chịu, cho dù là con gái thì cũng cũng không được bắt nạt người khác như thế chứ!
Ánh mắt Mễ Na lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Trương Phong, tiến lên hai bước muốn đánh anh.

"Anh là tên biến thái, đồ lưu manh, anh trốn ở trong nhà vệ sinh nhìn trộm tôi mà còn dám nói lý lẽ!”
Nghe nói như thế, Trương Phong bỗng sửng cồ lên: "Tôi nhìn trộm cô? Bà chị à, làm phiền cô nói chính xác chút, cái nhà vệ sinh nhỏ xíu như thế, tôi có thể trốn đi đâu được? "
Mễ Na nổi giận đùng đùng bước tới đây, nghe vậy thì sững sờ.

Khi nãy cô ấy tức đến mờ mắt, bây giờ suy nghĩ lại, nơi nhỏ xíu như nhà vệ sinh thực sự không có chỗ trốn.

Khuôn mặt Mễ Na đỏ lên, nói tiếp: "Vậy anh trốn trong nhà vệ sinh để làm gì?"
"Tôi trốn trong nhà vệ sinh? Bà chị ơi, là chị đột nhiên xông vào, ok?"
"Cô cho rằng ai cũng giống cô, mỗi ngày trốn trong phòng, không cần làm việc cũng không cần đến trường à! ”
"Một lát nữa tôi còn phải ra ngoài, không rảnh đôi co với cô đâu!”
Trương Phong không chút nể nang, nói mấy câu ác độc với Mễ Na.

.


Bình luận

Truyện đang đọc