TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Đúng lúc này, Tôn Cường nhìn Hoàng Phong nói với nét mặt không cảm xúc.
Mà sau khi Hoàng Phong nghe được mấy lời này, anh ta lập tức nhíu mày, sau đó thấp giọng nói: “Các người dựa vào cái gì mà ép tôi phải nộp tiền, hôm nay tôi không nộp tiền cho các người đấy, xem các người có thể giam giữ tôi bao lâu?”
“Đương nhiên là chúng tôi sẽ không giam giữ anh ở đây, nhưng nếu anh vẫn một mực không chịu giao nộp số tiền phạt này, vậy thì nhà hàng chúng tôi sẽ hủy tư cách hội viên của người sở hữu thẻ hội viên này!”
Tôn Cường híp mắt, nhẹ giọng đáp một câu.
Sau khi nghe được những lời này, Hoàng Phong chỉ biết đứng đơ một chỗ, nét mặt cực kỳ khó coi.
Cái thẻ hội viên này Hoàng Phong mượn từ tay một tên giàu có trong lớp, nếu tên kia biết tấm thẻ này nhờ anh ta mà bị hủy, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hoàng Phong.
Dẫu sao thì thẻ hội viên của nhà hàng Tân Thế Kỷ cũng là thứ mà có ra giá cao cũng chẳng có người bán, người bình thường căn bản là không thể sở hữu nổi nó.
Hoàng Phong hơi chần chừ, nhìn Tôn Cường hai giây, sau đó lại thấp giọng nói: "Hôm nay lúc đi ra khỏi cửa tôi có hơi vội, nên quên cầm theo thẻ ngân hàng rồi, số tiền này tôi có thể trả vào hôm khác được không?"
“Quên mang thẻ ngân hàng cũng không sao hết, bây giờ điện thoại cũng có chế độ chuyển khoản rất tiện lợi, anh có thể dùng thẳng Alipay hoặc Wechat, hoặc là tôi sẽ cho người đưa anh tới ngân hàng để rút tiền!" Tôn Cường hờ hững đáp.
“……”
Sau khi nghe được những lời này của Tôn Cường, tức khắc, sắc mặt Hoàng Phong trở nên khó coi vô cùng, anh ta há miệng, không biết nên nói cái gì mới được, rốt cuộc thì trên người anh ta bây giờ làm gì còn nhiều tiền như vậy nữa!
Mà Mễ Na nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Phong thì trong lòng lại càng nghi ngờ.
Xét cho cùng thì trong mắt Mễ Na, Hoàng Phong chính là Ỷ Lan Thính Phong tiếng tăm lẫy lừng trong phòng livestream Đấu Sa, một kẻ có tiền thực thụ, tùy tiện vung tay bỏ ra cả mấy tỷ cũng chẳng tiếc, vậy mà tại sao bây giờ đến 150 triệu cũng không thể lôi ra được?
Chưa kể, thân là người giàu có quyền thế, nhưng đến thẻ hội viên của nhà hàng Tân Thế Kỷ Hoàng Phong cũng không có, điều này thật sự không hề phù hợp với thân phận của anh ta chút nào.
Đột nhiên, Mễ Na bỗng cảm thấy Hoàng Phong này có hơi khả nghi.
“Mễ Na, em mang tiền theo không? Hay là em chuyển khoản cho người ta số tiền này trước nhé? Đợi khi về nhà anh lấy thẻ ngân hàng rồi sẽ trả lại em ngay."

Đúng lúc này, Hoàng Phong bất ngờ quay đầu nhìn về phía Mễ Na nói.
Mà sau khi những vị khách trong nhà hàng nghe thấy mấy lời Hoàng Phong nói xong, họ đều lộ ra nét mặt khinh thường tới cực điểm, dẫu sao thì người có thể tới nhà hàng Tân Thế Kỷ này dùng cơm, đa số đều là kẻ có tiền cả.
Cho nên khi bọn họ nhìn thấy Hoàng Phong thân là đàn ông con trai lại đi vay tiền một người phụ nữ, nên đương nhiên sẽ nhìn Hoàng Phong tỏ thái độ khinh thường.
Nhưng giờ phút này Hoàng Phong nào còn tâm trạng suy xét nhiều vấn đề như vậy nữa, anh ta chỉ muốn nhanh chóng giao số tiền phạt này ra, sau đó dẫn Mễ Na rời khỏi nơi này.
Mễ Na cũng không có từ chối Hoàng Phong, giơ tay lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, sau đó đi tới trước mặt Tôn Cường, nhẹ giọng nói: "Số tiền này để tôi nộp!"
Tôn Cường hờ hững liếc mắt nhìn Mễ Na một cái, không nói thêm gì, đưa cô ấy tới trước quầy lễ tân của nhà hàng.
Mễ Na dùng điện thoại chuyển khoản trực tiếp, chi trả số tiền 150 triệu đó.
Sau khi nộp tiền phạt xong xuôi, cuối cùng Hoàng Phong mới dám thở phào một hơi, tiếp theo, anh ta dẫn Mễ Na ra khỏi nhà hàng.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Mễ Na hơi do dự một chút, cô ấy dừng bước, nhìn Hoàng Phong nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Phong, có phải anh có chuyện gì gạt em đúng không?"
“Sao anh có thể có chuyện gạt em được chứ?"
Hoàng Phong ra vẻ bình tĩnh đáp lại một câu, sau đó anh ta lại tiếp tục nói: "Mễ Na, không phải em vì anh mượn em 150 triệu đó, mà em đem lòng hoài nghi anh đó chứ? Chẳng phải vừa rồi anh đã nói với em rồi sao, là anh quên không cầm thẻ ngân hàng theo, số tiền này anh nhất định sẽ trả lại cho em!"
“Em không có ý đó!"
Mễ Na vội vàng đáp.
“Vậy thì em có ý gì?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.

Ngôn Ngữ Hoa Hồng
4.

Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
=====================================
“Chỉ là em muốn biết có phải anh gặp vấn đề gì hay không, nếu trong lòng anh có tâm sự gì đó, anh có thể nói với em."
Mễ Na cảm thấy Hoàng Phong hôm nay thật sự có gì đó không đúng lắm, phong cách làm việc của anh ta và Ỷ Lan Thính Phong khác nhau hoàn toàn, cho nên cô ấy mới nói ra những lời như vậy.
“Em yên tâm đi, anh không có vấn đề gì hết, chúng ta đổi sang nhà hàng khác dùng cơm đi!"

Sau khi Hoàng Phong thấy Mễ Na không có tra hỏi gì về thân phận của anh ta, mới dám thầm thở phào một hơi.
“Vậy được rồi.”
Mễ Na nhìn Hoàng Phong gật gật đầu, sau đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Mười phút sau, Hoàng Phong dẫn Mễ Na tới một tiệm bình dân Sa Huyền.
Mễ Na thấy Hoàng Phong dẫn mình tới một tiệm bình dân Sa Huyền, sự nghi ngờ về thân phận Hoàng Phong trong lòng cô ấy dường như lại càng tăng cao.
Mặc dù với Mễ Na, việc đi ăn tiệm bình dân cũng không phải là chuyện mất mặt hay gì cả, nhưng cô ấy cảm thấy nếu Hoàng Phong thật sự là một người siêu cấp giàu có, vậy thì tại sao anh ta lại dẫn cô ấy tới tiệm bình dân Sa Huyền?
“Chẳng lẽ những lời Trương Phong nói trước đó đều là sự thật sao? Hoàng Phong chính là kẻ lừa đảo?"
Thời khắc này, trong đầu Mễ Na đột nhiên hiện lên một suy nghĩ cực kỳ lớn mật.
Nhưng rất nhanh sau đó, Mễ Na đã lắc đầu nguầy nguậy, gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó theo Hoàng Phong đi vào bên trong tiệm bình dân Sa Huyền.
……
Ở một nơi khác, Lâm Phỉ Nhi về đến nhà của mình, cô ấy vứt chiếc giày cao gót trên chân sang một bên, sau đó đôi chân trần ngọc ngà của cô ấy bước về phía ghế sô pha.
“Chị họ, chị về rồi sao?"
Đúng lúc này, Lâm Tiểu Mạn chạy từ trong phòng ngủ ra, nhìn Lâm Phỉ Nhi hô lên một tiếng rồi cười khanh khách.
“Tiểu Mạn, sao em lại ở đây?" Lâm Phỉ Nhi nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn xong, nét mặt cô ấy có phần kinh ngạc.
“Uầy, em ở trường học một mình nhàm chán quá, cho nên mới mò tới đây tìm chị chơi cùng ấy mà."
Lâm Tiểu Mạn nhẹ giọng giải thích một câu, sau đó lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, chị họ, em nghe nói hôm nay chị đi xem biệt thự hả, tình hình sao rồi?"
“Căn biệt thự đó vị trí đúng là không tồi, mà những vật dụng tiện nghi cũng đầy đủ hết, view bên ngoài biệt thự cũng miễn chê, nhưng giá cả quá đắt, một căn biệt thự như thế có giá hơn 150 tỷ đấy, mà giờ chị cũng không biết lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nữa!"
Sau khi Lâm Phỉ Nhi nghe Lâm Tiểu Mạn hỏi, cô ấy trả lời với vẻ mặt tiếc nuối.
“150 tỷ lận sao?"

Sau khi Lâm Tiểu Mạn nghe thấy con số này, cô ấy nhịn không được kinh hãi hét lên một tiếng, sau đó trừng mắt nói: "Có phải mấy người đó điên rồi không? Một căn biệt thự mà đòi người ta những 150 tỷ, sao bọn họ không đi ăn cướp luôn cho rồi đi?"
“Vị trí của căn biệt thự này rất tốt, bán với giá này cũng không có gì là lạ cả, có điều hôm nay có chuyện khiến chị cảm thấy rất kỳ quái, em thử đoán xem hôm nay chị gặp ai ở phòng bất động sản?"
Lâm Phỉ Nhi nhẹ giọng nói.
“Ai?”
Lâm Tiểu Mạn chớp chớp độ mắt to ngập nước của mình, mở miệng hỏi.
“Chị đã gặp Trương Phong!"
Lâm Phỉ Nhi nhẹ giọng đáp lại một câu, sau đó cô ấy tiếp tục nói: "Hơn nữa, Trương Phong còn nói muốn mua căn biệt thự đó tặng cho chị, em thử nói xem chuyện này có nực cười không?"
“Ha ha ha…”
Sau khi Lâm Tiểu Mạn nghe thấy cô chị của mình nói xong, liền ôm bụng cười ha hả, tay vừa ôm bụng vừa nói: "Có phải Trương Phong này đầu óc có vấn đề rồi không? Anh ta chỉ là một tên làm thuê nghèo hèn đi giao cơm hộp, dù có giao cơm hộp cả đời, cũng không có khả năng mua được căn biệt thự 150 tỷ này đâu!"
“Ha ha, đúng vậy…”
Lâm Phỉ Nhi há mồm vừa định nói chuyện, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên.
Lâm Phỉ Nhi vội vàng bắt máy, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?"
“Cho hỏi cô là cô Lâm đúng không?"
Người ở đầu dây bên kia nhẹ giọng hỏi.
“Không sai, là tôi!”
“Tôi là tổng giám đốc phòng buôn bất động sản của bất động sản Hằng Khoa - Tiền Hưng Quốc!"
Sau khi Lâm Phỉ Nhi nghe thấy đầu dây bên kia giới thiệu, tức khắc, cô ấy sững sờ tại chỗ, trong mắt bỗng xoẹt qua tia khó hiểu.
Bởi vì cô ấy không hiểu, tổng giám đốc bất động sản Hằng Khoa gọi cho cô ấy làm cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc