TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Mà lúc này, những sinh viên trong nhà hàng cũng đang nhìn Trương Phong với ánh mắt ngạc nhiên.
Bởi vì họ không thể hiểu tại sao Trương Phong lại từ chối Tiết Vũ Nhu.
Theo họ, việc Tiết Vũ Nhu có thể chủ động tỏ tình với Trương Phong đã là một may mắn mà Trương Phong đã tu luyện tám đời mới có được.
Nhưng hiện tại Trương Phong đã cự tuyệt người ta, vậy chẳng khác gì cho mặt mũi còn không biết xấu hổ chứ?
"Chúng ta trở về ăn cơm đi, đừng đứng ở chỗ này nữa!"
Trương Phong không muốn ở chỗ này lâu hơn nữa để mọi người chăm chăm nhìn mình, thế nên anh xoay người đi về phía khu ăn uống.
Đám người Tiết Vũ Nhu, Tô Hiểu Huyên cũng nhanh chóng đi theo Trương Phong trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị bắt đầu ăn.
Trần Văn Văn nhìn thấy đám người Trương Phong rời đi thì ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó đột nhiên hét vào mặt Trương Phong: "Trương Phong, tôi biết tại sao anh lại từ chối Tiết Vũ Nhu rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra!"
Trương Phong nghe Trần Văn Văn nói thế, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trần Văn Văn.
"Đến bây giờ anh vẫn không thể nào buông bỏ được tôi đúng không? Trong lòng anh vẫn luôn muốn quay lại với tôi, đúng không?"
Trần Văn Văn vô cùng đắc ý nói.
Trương Phong nhìn Trần Văn Văn, không nói gì.
"Anh không nói lời nào có nghĩa là đồng ý rồi.

Đến giờ anh vẫn không thể bỏ được tôi, vì vậy anh đã nhờ Tiết Vũ Nhu diễn vở kịch này với anh, mục đích là để k1ch thích tôi và khiến tôi hồi tâm chuyển ý, đúng không? Nhưng Trương Phong, để tôi nói cho anh biết, anh vẫn nên từ bỏ đi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh nữa.

Tôi không thể thích anh, một kẻ nghèo kiết xác như anh không xứng với tôi chút nào, anh hoàn toàn không sánh được Dương Uy một chút nào, anh biết không?"
Trần Văn Văn nhìn Trương Phong, tiếp tục lớn tiếng.
Theo cô ta thấy, chỉ có lý do này mới có thể giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Đầu tiên Trương Phong nhờ Tiết Vũ Nhu diễn kịch để k1ch thích cô ta, sau đó từ chối Tiết Vũ Nhu trước mặt mọi người, muốn khiến cô ta hồi tâm chuyển ý.
Nếu không, Trương Phong làm sao có thể từ chối lời tỏ tình của một mỹ nữ cơ chứ? Sao Tiết Vũ Nhu lại có thể bị Trương Phong thu hút cơ chứ?
Nhưng nếu mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều do Trương Phong giở trò để níu kéo cô ta thì tất cả đều thông suốt.
Đám người Diệp Mị, Tôn Lị nghe những gì Trần Văn Văn nói cũng cảm thấy những gì cô ta nói rất hợp lý.
Trương Phong khẽ liếc nhìn Trần Văn Văn, sau đó giễu cợt: "Tôi nói này, đầu óc cô có bệnh à?"
"Trương Phong, anh không cần ngụy biện nữa, chút tâm tư đó của anh mà tôi còn không nhìn ra được sao? Anh thật sự đã hao hết tâm tư vì tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi sẽ không thích đồ nhà nghèo như anh, anh đừng lãng phí sức lực của anh trên người tôi nữa!"
Trần Văn Văn đắc ý đáp lại, sau đó xoay người bước ra ngoài nhà hàng.
Đám người Dương Uy, Tôn Lị cũng nhanh chóng đi theo Trần Văn Văn ra khỏi nhà hàng.
Sau khi Nhãn Kính nhìn thấy Trần Văn Văn rời đi, biểu cảm trên mặt dường như cũng mang theo chút nghi hoặc.

Anh ta nhẹ giọng hỏi Trương Phong: "Trương Phong, có phải vừa rồi cậu với Tiết Vũ Nhu đang diễn trò không?"
"Anh nghĩ tôi nhàm chán như vậy sao?"
Tiết Vũ Nhu lườm Nhãn Kính, sau đó nói tiếp: "Tôi thật sự thích Trương Phong, ai mà đi diễn cho con nhỏ hám giàu đó xem!"
Nhãn Kính nhìn Tiết Vũ Nhu với vẻ xấu hổ, không nói gì nữa.

Có thể là do trước đó Trương Phong đã từ chối Tiết Vũ Nhu nên mọi người đều không nói chuyện trong bữa ăn, bầu không khí có vẻ hơi gượng gạo.
Không tới hai mươi phút, Trương Phong cùng những người khác đã ăn xong cơm.
Vương Hùng lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, sau đó nhẹ giọng nói: "Vẫn còn sớm, Hiểu Huyên, Vũ Nhu, buổi chiều hai người có bận gì không? Gần đây có một bộ phim Marvel ra mắt, chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?"
“Được, chiều nay tôi rảnh!” Tô Hiểu Huyên vội vàng gật đầu.
"Chiều nay tôi cũng rảnh..." Tiết Vũ Nhu nhẹ nhàng đáp.

Hôm nay cô ta đến đây vì Trương Phong, đương nhiên không muốn quay về.
"Được rồi, vậy chúng ta đi xem phim đi, rạp chiếu phim khá gần đây..."
Vương Hùng rất vui khi thấy hai cô gái đồng ý, đứng dậy chuẩn bị ra về.
"Tôi đi trả tiền!"
Trương Phong nói xong, xoay người đi thẳng về phía quầy thu ngân của nhà hàng.
Sau khi Vương Hùng thấy Trương Phong đi thanh toán thì muốn đi cùng với Trương Phong, vì anh ta lo lắng rằng Trương Phong sẽ không có đủ tiền.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.
Vương Hùng nhìn lướt qua dãy số trên điện thoại, phát hiện là của một bạn học trong lớp nên nhanh chóng trả lời điện thoại, cười nói: "Đại Tráng, có chuyện gì vậy?"
"Vương Hùng, có phải cậu đi chung với Trương Phong và Nhãn Kính hay không?"
Sau khi Vương Hùng trả lời điện thoại, đối phương đã lo lắng hỏi.
"Ừ, sao vậy?"
Vương Hùng nhẹ nhàng đáp lại.
"Mau gọi Trương Phong và Nhãn Kính, ba người các cậu mau trở về lớp đi, lớp chúng ta đã xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Đã xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Hùng hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Trong lớp chúng ta có một tên trộm, các bạn trong lớp đều đã về hết, chỉ còn ba người các cậu!"
"Trong lớp chúng ta có một tên trộm?"
Vương Hùng nghe xong lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
"Được rồi, tôi không nói nhiều với cậu nữa! Nhanh về đi, nhớ gọi hai người Trương Phong, Nhãn Kính.

Lớp chúng ta đến đông đủ rồi!"
Đối phương sốt ruột nói.
"Tôi biết rồi!"
Vương Hùng cảm thấy đối phương chắc hẳn không phải đang nói đùa với mình, vì vậy nhanh chóng đồng ý và cúp điện thoại.
"Vương Hùng, sao vậy?"
Tô Hiểu Huyên thấy Vương Hùng cúp máy thì liền hỏi Vương Hùng với vẻ mặt khó hiểu.
"Hiểu Huyên, Vũ Nhu, hai người đến rạp chiếu phim đợi chúng tôi một chút, trong lớp chúng tôi đã xảy ra chuyện, bây giờ chúng tôi cần trở về!"
Vương Hùng chậm rãi nói.
"Chuyện gì xảy ra? Nếu không quan trọng thì đừng quay về.

Hôm nay tôi và Vũ Nhu đến đây không dễ dàng đâu..."
Tô Hiểu Huyên dường như không muốn đám Vương Hùng rời đi, vì vậy bĩu môi nói.
"Rất quan trọng.

Cô chờ ba người chúng tôi xử lý xong, chúng tôi sẽ tới tìm cô!"
Vương Hùng bất đắc dĩ nói.
"Vậy được!"
Tô Hiểu Huyên khẽ gật đầu.
"Chúng ta đi thôi!"

Vương Hùng gọi Nhãn Kính, sau đó quay người đi ra ngoài nhà hàng.
"Anh Hùng, sao vậy?"
Trương Phong vừa mới tính tiền xong, vừa quay lại đã nhìn thấy Vương Hùng cùng Nhãn Kính vội vàng muốn rời đi.
"Trương Phong, trong lớp chúng ta hình như có kẻ trộm.

Vừa rồi Đại Tráng gọi điện cho tôi nói sinh viên trong lớp đều đã về hết, hiện tại chỉ còn lại ba người chúng ta!"
Vương Hùng vội vàng giải thích.
"Có trộm?"
Trương Phong nghe Vương Hùng nói, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Sáng nay các bạn trong lớp đang bàn tán chuyện này, buổi chiều lập tức xuất hiện tên trộm? Có phải quá trùng hợp rồi không?
Nhưng không để Trương Phong nghĩ nhiều, Vương Hùng đã kéo Trương Phong ra khỏi nhà hàng.
"Trương Phong, lát nữa trở lại lớp, những bạn học kia nhất định sẽ nghi ngờ cậu là kẻ trộm.

Nhưng cậu yên tâm đi, tôi và Nhãn Kính đều có thể làm chứng cho cậu, cậu luôn ở cùng hai người chúng tôi, không có thời gian gây án!"
Bởi vì trước đó có Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên có mặt nên Vương Hùng không nói những lời này.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Vương Hùng mới thì thầm với Trương Phong.
"Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng!"
Nhãn Kính cũng gật đầu với Trương Phong.
Trương Phong nghe lời nói của hai người thì bất đắc dĩ mỉm cười, không nói thêm gì.


Bình luận

Truyện đang đọc