TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


"Mễ Na, kỳ thật, tối hôm qua, tôi thật sự có hơi động lòng với cô."
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Trương Phong chủ động nói với Mễ Na.
“Tôi… những gì tôi nói vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, anh ngàn vạn lần đừng coi là thật!” Mễ Na nhanh chóng giải thích.
"Hả? Tôi không coi là thật..."
Trương Phong cười cười, sau đó nói tiếp: "Mà này, cô định làm gì với Hoàng Phong kia?"
"Tất nhiên kiện anh ta rồi.

Anh ta vậy mà lại muốn đánh thuốc mê cưỡng ép tôi.

Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!"
Bây giờ chỉ cần vừa nghĩ đến Hoàng Phong, trong lòng Mễ Na không khỏi trào lên cơn tức giận.
Nếu tối hôm qua Trương Phong không xuất hiện kịp thời, đến giờ mình đã rơi vào nanh vuốt của Hoàng Phong rồi.
"Đúng vậy, loại người này không thể buông tha cho anh ta."
Trương Phong hùa theo.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên phát hiện trong tầm mắt của mình có một bóng dáng quen thuộc.

"Lâm Tiểu Mạn?"
Trong lòng Trương Phong không khỏi bật thốt lên.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Lâm Tiểu Mạn ở đây.

Trương Phong biết rất rõ Lâm Tiểu Mạn là người như thế nào, nếu Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy anh và Mễ Na cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, Lâm Tiểu Mạn nhất định sẽ hiểu lầm mình, sẽ nói cho Lâm Phỉ Nhi biết chuyện này.
Vì vậy Trương Phong quay người định đi vào khách sạn, nhưng đã quá muộn, bởi vì Lâm Tiểu Mạn đã phát hiện ra Trương Phong.
"Trương Phong, đứng lại đó cho tôi!"
Lâm Tiểu Mạn trừng trừng đôi mắt to sáng long lanh, hét lên với Trương Phong.
Sau khi nghe thấy Lâm Tiểu Mạn gọi tên Trương Phong, Mễ Na không khỏi do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Phong, nhẹ giọng hỏi: "Trương Phong, người này là bạn của anh sao?"
"Xem như vậy..."
Trương Phong bất đắc dĩ đáp.
Lúc này trong lòng anh vô cùng suy sụp, bởi vì anh không bao giờ tưởng tượng được sẽ gặp Lâm Tiểu Mạn vào thời điểm này.
Kỳ thực Lâm Tiểu Mạn không phải ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, bởi vì khách sạn này cách Học viện Nghệ thuật Giang Thành không xa, Lâm Tiểu Mạn hầu như mỗi ngày đều đi con đường này để đi học.
"Thực sự là đồ khốn nạn nhà anh!"
Sau khi Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy gương mặt Trương Phong, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mễ Na bên cạnh Trương Phong.
Khi Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy Mễ Na, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia nghi hoặc, sau đó cô ta giẫm lên giày cao gót, đi thẳng về phía Trương Phong.
Trương Phong nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn tới gần, vẻ mặt càng thêm bất lực.
Hôm nay, Lâm Tiểu Mạn ăn mặc vô cùng gợi cảm, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc ngắn, khuôn ngực đầy đặn và bắt mắt, bên dưới là một chiếc quần denim bó sát màu trắng, khiến bờ m ông cô ta căng lên, lộ ra những đường cong tuyệt đẹp và gợi cảm.
Xuống chút nữa, là một đôi chân thon dài thẳng tắp, không có đôi tất chân làm đẹp, trông nó vẫn đẹp đẽ hoàn mỹ.

Cô ta không phải đi giày cao gót, mà là đi một đôi xăng đan màu hồng, ngón chân mịn màng như hành lá, khá tinh xảo.
"Cô có chuyện gì sao?"
Mặc dù Lâm Tiểu Mạn là một mỹ nữ, nhưng Trương Phong không có ấn tượng tốt về cô ta, vì vậy anh cau mày, hỏi với giọng điệu cứng nhắc.

"Thảo nào tối hôm qua tôi và chị họ đến chỗ anh tìm anh, nhưng anh lại không có ở nhà.

Hóa ra anh thuê phòng với người phụ nữ khác ở bên ngoài!"
Lâm Tiểu Mạn bĩu môi, kích động nói.
"Xin cô nói chuyện chú ý một chút, Mễ Na và tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Trương Phong lạnh lùng đáp, sau đó quay đầu nói với Mễ Na: "Không cần để ý tới người này, chúng ta đi thôi!"
"Anh đứng lại đó cho tôi, nếu anh không có tật giật mình, sao anh lại vội vàng rời đi như vậy?"
Lâm Tiểu Mạn trực tiếp vươn tay bắt lấy Trương Phong.
"Chính xác là cô muốn làm gì?"
Trương Phong không kiên nhẫn hỏi.
"Tôi muốn làm gì?"
Lâm Tiểu Mạn cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Mễ Na bên cạnh Trương Phong, nhẹ giọng nói: "Trương Phong, không ngờ anh lại có thể lừa được một cô gái xinh đẹp như vậy thuê phòng với anh.

Quả nhiên anh rất có năng lực nha!"
"Tôi và Trương Phong chỉ là bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ như cô nghĩ."
Mễ Na dường như cũng rất phản cảm với những lời của Lâm Tiểu Mạn, cau mày nói.
"Hai người các người cùng nhau thuê phòng, còn nói là bạn bè bình thường.

Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Lâm Tiểu Mạn khinh thường cười nói.
“Lâm Tiểu Mạn, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Trương Phong hét lên.
"Tôi không muốn làm gì cả? Vừa rồi trên đường đụng phải anh, đi qua chào hỏi anh không được sao?"
Lâm Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn khách sạn Vạn Hào trước mặt, rồi nói tiếp: "Giá của khách sạn này chắc không rẻ đúng không? Một gã giao đồ ăn như anh không thể ở trong loại khách sạn này mới đúng, có phải anh dùng sinh hoạt phí mà chị tôi đưa cho anh dẫn người phụ nữ khác đi thuê phòng đúng không?"
"..."
Mễ Na nghe xong thì không khỏi choáng váng trong giây lát.
Sau đó trong lòng thầm đoán Lâm Tiểu Mạn chính là em gái của người phụ nữ mà cô ấy nhìn thấy ở cổng tiểu khu.
Lúc này Mễ Na mới nhận ra rằng mặc dù hiểu lầm của Hoàng Phong đã được giải quyết nhưng chuyện Trương Phong được một người phụ nữ bao nuôi vẫn chưa được giải quyết.
Lúc đầu Mễ Na cho rằng Trương Phong bị Lưu Thần Vi bao nuôi chỉ là phỏng đoán của cô ấy, nhưng những gì Lâm Tiểu Mạn nói lúc này khiến Mễ Na cảm thấy phỏng đoán ban đầu của cô ấy là đúng.
Trương Phong thực sự bị phụ nữ bao nuôi!
"Tôi dùng tiền gì để thuê phòng, có liên quan gì đến cô không?"
Trương Phong nhìn Lâm Tiểu Mạn nói.
Mễ Na nghe xong lời của Trương Phong, cô ấy càng chắc chắn Trương Phong được phụ nữ bao nuôi, nếu không tại sao bây giờ Trương Phong lại không phản bác lại Lâm Tiểu Mạn.
"Trương Phong, anh thật không biết xấu hổ, ăn cơm mềm mà cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy."
Lâm Tiểu Mạn nhướng mày nhìn Trương Phong, sau đó quay đầu nói với Mễ Na: "Tôi khuyên cô vẫn nên tránh xa Trương Phong này đi, anh ta chỉ là một thằng nghèo giao đồ ăn, dựa vào sinh hoạt phí sáu mươi triệu một tháng mà chị tôi cho, người này quả thực vô liêm sỉ đến cực điểm!"
Mễ Na nhìn Lâm Tiểu Mạn không nói gì.
"Trương Phong, tôi nhất định sẽ nói với chị gái tôi về chuyện anh thuê phòng với người phụ nữ khác.

Tôi phải bảo chị ấy thoát khỏi anh càng sớm càng tốt!"
Lâm Tiểu Mạn quay đầu lại nói một câu với Trương Phong, sau đó xoay người đi xa.
Trương Phong nhìn bóng lưng Lâm Tiểu Mạn rời đi, bất lực thở dài, không biết nên nói cái gì.
Lúc này Mễ Na cũng đang nhìn Trương Phong với ánh mắt kỳ lạ.

"Trương Phong, anh...!anh thật sự được phụ nữ bao nuôi sao?"
Mễ Na do dự hồi lâu, khẽ cắn môi hỏi.
"Mễ Na, mọi chuyện không như cô nghĩ..."
Trương Phong mở miệng giải thích.
"Anh không cần giải thích với tôi, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Cho dù bị người ta bao nuôi, cũng không liên quan gì đến tôi!"
Mễ Na tuyệt tình cắt ngang lời nói của Trương Phong, rồi đi thẳng ra đường.
"Mễ Na, cô nghe tôi nói, tôi với..."
Trương Phong vội vàng đuổi theo.
"Trương Phong, tôi đã nói với anh rằng quan hệ của chúng ta còn chưa đến giai đoạn đó, cho nên anh không cần giải thích gì với tôi!"
Mễ Na lớn tiếng nói với Trương Phong, sau đó nói tiếp: "Trương Phong, tôi biết từ trước đến nay anh luôn thích tôi, tuy rằng anh hơi nghèo, nhưng tâm địa lương thiện, đối với tôi cũng rất tốt, nếu như anh thổ lộ với tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý với anh, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng được anh lại là một tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, anh thật sự khiến tôi rất thất vọng..."
Trương Phong nhìn chằm chằm Mễ Na trước mặt, vẻ mặt vô cùng bất lực.
Anh nói thích Mễ Na khi nào hả?
Quả thật Trương Phong luôn muốn tìm một người bạn gái, dù sao anh và Lâm Phỉ Nhi cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu Lâm Phỉ Nhi có bạn trai thì Trương Phong đương nhiên cũng phải tìm bạn gái.
Vóc dáng, ngoại hình và mọi mặt khác của Mễ Na đều rất tốt, quả thực nằm trong sự cân nhắc của Trương Phong, nhưng thích hay không bây giờ vẫn chưa nói tới mà nhỉ?
Còn nữa, Trương Phong cũng không biết mình trở thành tiểu bạch kiểm từ khi nào!
"Trương Phong, anh là một người đàn ông có tay có chân, không có tiền thì đi kiếm thôi.

Tại sao anh phải ăn cơm mềm chứ? Anh thật là quá vô dụng!"
Mễ Na nhìn Trương Phong cười lạnh một tiếng, sau đó đưa tay chặn một chiếc taxi rồi bước lên xe..


Bình luận

Truyện đang đọc