TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Mấy phút sau, Trương Phong rời khỏi ký túc xá của Tần Lan.

Nhưng trong đầu anh vẫn luôn phảng phất dáng vẻ quyến rũ của Tần Lan, không thể không thừa nhận rằng cơ thể của Tần Lan rất quyến rũ.

Kiểu quyến rũ không phải thứ mà các học sinh như Trần Văn Văn và Diệp Mị có thể so bì kịp.

Trương Phong phát hiện, từ sau khi anh nhìn thấy Tần Lan và Diệp Mị khỏa thân, anh lại dần dần có ý định tìm bạn gái mới.

Lúc trước khi Trương Phong và Trần Văn Văn còn ở bên nhau, Trương Phong căn bản không có cơ hội ra tay, chẳng qua Trần Văn Văn chỉ xem Trương Phong như là công cụ tiêu tiền của cô ta mà thôi.

Bây giờ Trần Văn Văn đã tìm thấy công cụ tiêu tiền mới, nên liền vô tình bỏ rơi Trương Phong.

“Tìm ai làm bạn gái được nhỉ?”
Trương Phong sờ sờ cằm, anh bắt đầu suy nghĩ.

Nếu như không thừa kế khối tài sản ba mươi triệu tỷ, thì Trương Phong không bao giờ có suy nghĩ như thế.

Suy cho cùng anh cũng là một tên nghèo kiết xác, là một kẻ thua cuộc đi giao đồ ăn, căn bản không có cô gái nào nhìn trúng anh.

Nhưng bây giờ khác xưa rồi, Trương Phong đã thừa kế khối tài sản tới ba mươi triệu tỷ, vừa chớp mắt đã trở thành người giàu nhất thế giới.

Anh tin rằng, chỉ cần anh chịu chi tiền thì không có cô gái nào có thể từ chối anh!
“Hình như lớp trưởng Đường Tiểu Mạn cũng không tệ…”
Vừa nghĩ đến đây, thân hình tròn trịa của Đường Tiểu Mạn liền hiện ra trong đầu Trương Phong, anh bắt đầu suy nghĩ trong lòng xem nên làm thế nào mới có thể ôm cô ấy vào tay đây.

“Ting ting ting!”

Chính vào lúc này, điện thoại của Trương Phong lại đột nhiên reo lên.

Trương Phong móc điện thoại ra xem, phát hiện người gọi đến là Phương Chí Hoa.

“Alo?”
“Cậu Trương, ngày mai cậu có rảnh hay không?” Phương Chí Hoa kính cẩn hỏi.

“Rảnh, sao vậy?”
“Cậu Trương à, chuyện là như này, tôi đã hẹn xong giờ với vợ chưa cưới của cậu rồi, chín giờ sáng ngày mai sẽ gặp nhau ở nhà hàng Tân Thế Kỷ, cậu thấy thế nào?” Phương Chí Hoa nói chầm chậm.

“Vợ chưa cưới của tôi á?”
Sau khi nghe Phương Chí Hoa nói vậy, Trương Phong đột nhiên có chút bối rối, anh rất thắc mắc.

“Đúng vậy đó cậu Trương, không lẽ cậu đã quên rồi hay sao? Có một điều kiện khi cậu thừa kế gia tài của ông Trương, đó chính là phải cưới cô Lâm Phỉ Nhi làm vợ, nếu không thì di chúc trước kia sẽ không có giá trị đâu!” Phương Chí Hoa chầm chậm giải thích.

“Ờ, tôi nhớ ra rồi…”
Khi nghe ông ta nói vậy thì Trương Phong đột nhiên hiểu ra.

Vốn dĩ anh đang định tìm bạn gái trong trường học, nhưng mà bây giờ xem ra thì cũng không cần thiết nữa rồi.

“Lâm Phỉ Nhi có xinh đẹp không?” Trương Phong có chút tò mò, anh hỏi Phương Chí Hoa.

“Cậu Trương, ngày mai cậu tự mình đi xem không phải sẽ biết ngay hay sao?” Phương Chí Hoa cười khà khà nói.

“Thôi vậy, mặc kệ cô ấy có đẹp hay không, dù sao nếu muốn thừa sản gia tài này thì bắt buộc phải kết hôn với cô ấy chứ gì?” Trương Phong hỏi.


“Đúng rồi!”
Phương Chí Hoa bình tĩnh trả lời.

“Vậy nếu như tôi không kết hôn với Lâm Phỉ Nhi, có phải một cắc tôi cũng không lấy được không?” Trương Phong cau mày hỏi tiếp.

“Đúng!”
“Haizz, rốt cuộc người em họ của ông ngoại muốn làm gì vậy chứ? Muốn tôi kế thừa gia sản thì cứ kế thừa gia sản đi, sao còn phải đưa ra một điều kiện quy định…”
Lúc này, Trương Phong căn bản chưa từng gặp mặt Lâm Phỉ Nhi.

Với lại anh cảm thấy loại con gái tự dâng mình đến cửa nhất định là loại béo ú không gả đi đâu được, cho nên lúc này trong lòng Trương Phong rất lo lắng.

“Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi đến đó!”
Trương Phong thấp giọng trả lời một câu.

“Đúng rồi, ông Trương vẫn còn có một điều kiện muốn nói với cậu…” Phương Chí Hoa nói chầm chậm.

“Chuyện gì?” Trương Phong sững sờ một hồi rồi hỏi.

“Bây giờ gia đình cô Lâm và cô ấy không hề biết thân phận thật sự của cậu, cũng có nghĩa là trong mắt bọn họ cậu vẫn đang là một nhân viên giao đồ ăn, bởi vậy nên cậu không được tiết lộ thân phận mình cho cô Lâm biết, nếu như cậu kết hôn với cô Lâm thật thì cậu sẽ ở rể cho nhà họ Lâm!” Phương Chí Hoa nói tiếp.

“Cái gì? Bảo tôi đi ở rể hả?”
Sau khi nghe Phương Chí Hoa nói vậy thì Trương Phong bỗng thốt lên.

“Đúng vậy đó cậu Trương, từ bây giờ trở đi cậu không được tiết lộ thân phận của mình trước mặt cô Lâm, bởi vậy nên cậu chỉ có thể ở rể cho nhà họ Lâm!”
Phương Chí Hoa nói từ từ.


“Không được, có phải các người có hơi quá đáng rồi hay không! Bảo tôi đi cưới một đứa xấu xí thì thôi đi, giờ còn bắt tôi đi ở rể nữa, nói như vậy có nghe được không chứ?”
Là một người đàn ông bình thường, Trương Phong rất phản đối chuyện đi ở rể này, anh kích động hét lớn.

”Cậu Trương à, hai điều kiện này đều do ông Trương quy định, với lại đều được viết cả vào di chúc rồi, có thể do lúc đó cậu đọc không rõ lắm…” Phương Chí Hoa hơi bất lực giải thích.

“Có cần phải gài tôi như thế hay không? Sớm biết thừa kế cái gia tài này lắm chuyện như thế thì tôi đã không ký tên rồi!”
Lúc này trong lòng Trương Phong vô cùng lo lắng.

“Vậy cậu Trương định từ bỏ cái gia tài này sao?” Phương Chí Hoa sửng sốt một lát rồi hỏi.

“Ợ, sao có thể như vậy được…”
Trương Phong lập tức đổi giọng, chẳng qua khi nãy anh chỉ trách móc chút thôi, sao lại có thể vì mấy chuyện nhỏ này từ bỏ khối gia tài đáng giá ba mươi triệu tỷ cơ chứ?
Khó khăn lắm anh mới có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo nàn, mới hưởng thụ chưa được mấy ngày nữa, dĩ nhiên Trương Phong không muốn từ bỏ rồi.

“Cậu Trương, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi chút thôi!” Phương Chí Hoa điềm tĩnh nói.

“Vậy thì bao giờ tôi mới được tiết lộ thân phận của mình vậy?”
Trương Phong suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp.

“Chỉ cần kết hôn với cô Lâm là được rồi!”
Phương Chí Hoa bình tĩnh nói.

“Được thôi, tôi biết rồi!”
Trương Phong nói xong liền hơi bực bội cúp máy.

Vốn dĩ hôm nay Trương Phong vừa chiêm ngưỡng xong cơ thể của hai cô gái đẹp Tần Lan và Diệp Mị, trong lòng anh vô cùng mong đợi vào bạn gái tương lai của mình.

Nhưng cuộc gọi này của Phương Chí Hoa đã trực tiếp đánh vỡ mọi hoang tưởng của Trương Phong.


“Cái cô Lâm Phỉ Nhi đó nhất định là một đứa con gái xấu xí không ai thèm rồi, nếu không tại sao lại đi tuyển người ở rể, đúng là quá bịp bợm rồi!”
Trương Phong bất lực than vãn một câu, sau đó tắt điện thoại rồi đi về phía phòng học.

Lúc này những hiểu biết của Trương Phong có về chuyện ở rể chính là những người đàn ông không có tiền đồ nên mới đi ở rể cho nhà người khác.

Tuy rằng lúc trước Trương Phong nghèo, nhưng không có nghĩa là Trương Phong không có cốt cách.

Vì cuộc sống, có mệt có khổ anh cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng anh không thể nào nhẫn nhịn việc đi ở rể cho nhà người khác.

Trương Phong vẫn luôn nghĩ về chuyện đi gặp mặt Lâm Phỉ Nhi, anh căn bản không hề chú ý tới có một cô gái đẹp đang đi ngược chiều lại.

“Bốp” một tiếng.

Hai người họ đã va phải nhau.

Cô gái đẹp ở phía đối diện mang giày cao gót cao tám phân, khi bị Trương Phong va phải thì cả người cô ấy đều sẽ ngã về phía sau.

“Á!”
Cô gái đẹp hét lên theo bản năng, cô ấy giơ tay nắm lấy áo của Trương Phong.

Trương Phong không giữ được thăng bằng, anh ôm lấy cô gái đẹp rồi ngã nhào xuống đất.

“Mau bỏ tôi ra!”
Cô gái đẹp thấy Trương Phong ngã nhào qua phía mình, cô ấy nhanh chóng hét lớn, nhưng giờ đã muộn rồi.

“Rầm!”
Cơ thể của Trương Phong đè lên cơ thể của cô gái đẹp, hai người cùng lúc ngã xuống đất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc