TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 110

Trái tim cô nhảy loạn lên, đây là lần đầu tiên cô làm một việc ngây thơ như vậy nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.

Lê Nhược Vũ vô cùng nghỉ ngờ việc bởi vì Lâm Minh trở về nước trước mà vụ làm ăn ở nước Mỹ đã tiêu rồi.

Cô vốn cho rằng cùng lắm anh chỉ ở phòng bệnh với mình dăm ba bữa sẽ đỉ, nhưng không ngờ anh lại ở bên cô suốt nửa tháng mãi cho tới khi cô xuất viện.

Lúc trước người của nhà họ Lê chỉ vội vàng đến thăm cô có một lần bây giờ lại bỗng nhiên mỗi ngày xuất hiện ở bệnh viện ân cần hỏi han.

Bà Lê ngồi ở mép giường lau nước mắt nhìn cô, ngoại trừ hỏi cô ăn có ngon không ra, bà ta không tìm được câu nào khác đề hỏi nữa; ông Lê thì luôn tìm mọi cách để nói chuyện với Lâm Minh, mang ý đồ muốn tìm được một chút chỗ tốt từ con rể; Lê Nhã Tuyết đứng ở sau lưng cha mình mỏi mắt trông mong nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Minh, thỉnh thoảng chen vào một câu.

Lần đầu tiên, ba người của nhà họ Lê ở lại phòng bệnh của cô hơn một tiếng đồng Cuối cùng Lâm Minh cảm thấy phiền khéo léo đuổi họ ra ngoài, ngay sau hôm đó, mỗi ngày người của nhà họ Lê đều chạy tới phòng bệnh của cô. Nhưng Lâm Minh sợ phiền phức, cơ bản chỉ nói chuyện với họ năm ba phút thì kêu họ bỏ đồ đạc xuống tiến họ ra ngoài, anh lấy cớ cô cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Người của nhà họ Lê ra về với vẻ mặt lưu luyến, nhưng đối tượng lưu luyến lại là Lâm Minh.

Có đôi khi không phải người khờ khạo cũng là một chuyện đáng buồn.

Cô có thể nhìn ra được cha tới đây chỉ dùng việc thăm mình làm cái cớ, ông ta muốn quang minh chính đại tiếp cận Lâm Minh. Nhưng cô là một con người, không phải món đồ, vì sao cha lại đối xử lạnh nhạt với cô như vậy? Rõ ràng khi cha đối xử với Lê Nhã Tuyết, thái độ không phải như thế.

Lâm Minh đương nhiên nhìn thấy sự mất mát trên mặt cô, đồng thời cũng nhìn thấy tình hình của nhà họ Lê.

Sau đó, người của nhà họ Lê vẫn luôn bị chặn ở bên ngoài không được vào bên trong phòng bệnh.

Khi xuất viện, chân trái của cô phồng lên, đi đứng không tiện, Lâm Minh kêu người mua một chiếc xe lăn đầy tới đây.

Anh bế ngang cô lên, đặt cô lên trên chiếc xe lăn, sau đó anh tự mình đầy cô ra ngoài.

Xe của nhà họ Lâm đến đón họ dừng ở ngoài cổng bệnh viện, Lâm Minh cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên, đặt cô ngồi vào hàng ghế sau, còn dịu dàng cài dây an toàn cho cô, làm xong xuôi anh mới vòng qua bên kia, mở cửa xe ra ngồi vào bên cạnh có.

Ngay lúc cửa xe đóng lại, hai mắt của Lê Nhược Vũ dường như bị thứ gì đó chiếu vào, nhìn hơi giống đèn flash của camera?

Cô nhìn khắp nơi lại không thấy ai đang cầm camera.

Thấy cô dụi mắt, Lâm Minh dán lại “Không có gì.” Có thể là tại cô đa nghị, ai sẽ nhàn rỗi đi chụp lén một người bị gãy xương mới vừa xuất viện chứ?

Nhà họ Lê lạnh nhạt không hề nhắc tới chuyện đề Lê Nhược Vũ về nhà nghỉ ngơi gì đó, ngay cả một câu mời mộc cho có cũng không nói. Hoàng Ánh đau lòng cho cô, vì thế nhất quyết muốn đón cô về nhà cũ của nhà họ Lâm để chăm sóc cô, trong nhà có nhiều người giúp việc, còn có bác sĩ gia đình, chuyên gia dinh dưỡng, rất thích hợp cho cô dưỡng bệnh.

Ông Lê không hề có bất cứ dị nghị nào đối với chuyện này, ông ta còn ước gì tự tay đặt con gái vào nhà họ Lâm nữa, như vậy ông ta mới có thể dựa vào cái cớ đi thăm bệnh mà thường xuyên chạy tới nhà họ Lâm, bồi dưỡng quan hệ hai nhà.

Tính tình của Hoàng Ánh rất tốt, mấy ngày đầu khi ông Lê tới thăm Lê Nhược Vũ, bà ấy luôn dùng nụ cười thân thiện đón tiếp ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc