TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 507

Lê Nhược Vũ kéo cậu bé trên mặt đất lên: “Thực xin lỗi, là cô không cẩn thận, cháu không sao chứ?”

Cậu bé trừng mát nhìn cô chăm chăm, không nói lời nào.

Cô kiên nhần ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Cô đưa cháu đi khám, được không?”

Cậu bé nhìn cô không chớp mát, rồi đột nhiên giơ tay tát cô một cái Cô né nhanh, sức của cậu bé cũng không được mạnh nên đã đập vào căm của cô.

Lê Nhược Vũ vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.

Cậu bé này đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần thứ hai, không chịu bỏ qua, đuối theo Lê Nhược Vũ.

Người lớn không thể so đo với một đứa trẻ, chưa kể đến việc cánh tay của đứa trẻ còn đang bị thương và chảy một ít máu Cô näm lấy tay cậu bé, không cho nó cử động: “Cháu bé, ba mẹ cháu ở đâu, cô đưa cháu đi tìm”

Nhắc đến bố mẹ, đôi mắt cậu bé đỏ hoe, và bật khóc nức nở.

Cậu bé không kìm được nước mặt, Lê Nhược Vũ chỉ có thể đặt cậu bé xuống, nhưng ngay khi cô buông ra, đứa trẻ đã điên cuồng đấm đá cô.

Lê Nhược Vũ lùi lại, không để ý tới việc chân bị hụt bậc câu thang, ngã ngửa xuống đất Một bàn tay to lớn mạnh mẽ vươn ra ôm lấy thân thế cô, đỡ cô không bị ngã xuống đất.

“Em không sao chứ?” Giọng nói này rất quen thuộc.

Lê Nhược Vũ kinh ngạc liếc nhìn một cái: “Hà Duy Hùng?”

“Muốn hỏi là tại sao tôi ở đây hả? Dì nhỏ của tôi sinh đứa thứ hai. Tôi tới đây đi thăm” Hà Duy Hùng buông tay ra cười nói: “Ai mà biết em lại yếu đuối thế chứ, ngay cả một cậu nhóc cũng bắt nạt được”

Lê Nhược Vũ bu môi, yếu ớt biện hộ: “Không phải cậu nhóc này bắt nạt tôi, mà là tôi không muốn so đo với cậu nhóc”

Cô không thể đánh nhau với cậu nhóc này được, đúng không? Đứa nhỏ sứng sốt khi nhìn thấy Hà Duy Hùng cao lớn, rõ ràng là có chút sợ hãi, khác với lúc hung dữ với Lê Nhược Vũ.

Cánh tay của Hà Duy Hùng để hờ sau lưng Lê Nhược Vũ, nhưng không có chạm vào người cô: “Không biết con cái nhà nào mà lại hư đốn như thế, không được học hành, hay là cha mẹ đều đã chết cả rồi?”

Những từ như “Cha mẹ” và “chết” đã làm tổn thương nặng nề trái tim mong manh của cậu bé kia.

Cậu bé lao tới Lê Nhược Vũ, nảm lấy tay Lê Nhược Vũ, căn mạnh.

Lê Nhược Vũ đau đớn rút tay ra, nhưng đứa trẻ đã căn đến nỏi bàn tay có chút rớm máu.

Hà Duy Hùng không quan tâm đến phụ nữ hay trẻ em, anh cũng không để ý đến phong cách quý ông, phương châm sống của anh ta là đừng ai đụng vào tôi, nếu không thì bất kể là ai cũng không tha.

Một cái tát thắng vào mặt đứa bé, cậu bé đau đớn kêu lên, răng cũng lung lay.

Hà Duy Hùng nhấc thäng quỷ nhỏ này lên.

Cậu bé bị tát vào mặt nên không câm được nước mát, vài người đang đi dạo tại vườn hoa vây vào xem.

Lúc này, người giám hộ của cậu bé kia mới vội vàng chạy đến.

Lâm Thùy Ngọc ngồi xổm xuống và ôm thật chặt Lâm Niệm Sơ đã bị tát Ngay khi nhìn thấy người quen, cậu bé lập tức vùi khuôn mặt bị thương vào vòng tay của Lâm Thùy Ngọc và khóc to hơn.

Miệng không ngừng kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi”

Bình luận

Truyện đang đọc