TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 209

“Vậy làm phiền bác Lưu dạy dỗ nhiều hơn, chuyện như ngày hôm nay, nếu còn xảy ra lần thứ hai, tôi sẽ xử lý cả nhà họ Lưu đi chôn cùng.” Lâm Minh lạnh lùng nói.

Bố Lưu sợ tới mức dùng sức gật đầu thật mạnh, giống như đang lấy lòng giải thích: “Hôm nay Lưu Ly ra nước ngoài, tâm trạng không được tốt lắm. Được, chờ con bé ra nước ngoài, chắc chắn sẽ không gặp mặt, càng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.”

Lê Nhược Vũ bỗng ngước mắt lên, nhìn về phía bố Lưu: “Chính cô ta cũng nói, về nước sẽ không bỏ qua cho tôi, ông có thể đảm bảo cô ta sẽ không về nước nữa sao? Nếu về nước lại thì nên tính như nào đây.”

“Lời này của cô là có ý gì?” Mặt của bố Lưu trầm xuống. Lâm Minh châm chọc và mỉa mai mình còn chưa tính tới, con bé xa lạ này dựa vào đâu mà nói chuyện với ông ta như vậy?

Lâm Minh ôm lấy eo của Lê Nhược Vũ, kéo cô tới bên cạnh mình, nghiêng người ôm cô, lạnh nhạt mở miệng: “Ý của cô ấy, chính là ý của tôi.”

Bố Lưu ngẩn ra, cuống quít gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức, không để con bé về nước gây rắc rối.”

Ánh mắt Lê Nhược Vũ u ám: “Tốt nhất là ông nên cố hết sức, nếu không, tôi cũng không thể đảm bảo sẽ cố gắng tha thứ cho cô ta.”

Cô sẽ không mềm yếu giống như lúc trước nữa, Lưu Ly hại tới cô, cô cũng không cần thiết phải tha thứ cho cô ta.

Sau này, ai hại cô một lần, cô nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Bố Lưu không ngờ tới một cô gái trông nhỏ xinh dịu dàng như kia, lại có thể nói ra những lời gây khó chịu đến mức này.

Trước đây ông ta vẫn luôn không để mắt tới Lê Nhược Vũ, ông ta vẫn nghĩ rằng, dù Lâm Minh có thích Lê Nhược Vũ tới mức nào, cũng chỉ là để thưởng thức giải trí mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng chưa chắc.

Cô gái nhỏ này không hề bình thường, ông ta không đắc tội nổi.

Chỉ cần Lâm Minh còn che chở cô ta một ngày, ông ta cũng phải nịnh nọt một ngày, nếu không sẽ gây hại tới chính con gái của mình.

Chuyện quá khứ cũng không nhắc lại, chỉ nói Lưu Ly ngu ngốc hạ thuốc con bé này rồi đưa lên giường người đàn ông khác, còn quay video đưa lên khiến cả thành phố ồn ào bàn tán, thật sự không thể để Lâm Minh biết được.

Nếu không, với tính cách của anh ta, nhà họ Lưu thật sự sẽ xong đời cùng với Lưu Ly.

Bố Lưu thu lại gương mặt già, khách sáo hạ giọng nói với Lê Nhược Vũ: “Đứa nhỏ Lưu Ly này, từ nhỏ đã bị tôi chiểu chuộng đến hư, trước kia nó làm sai chuyện gì, tôi thay nó nói lời xin lỗi, hy vọng chuyện định sẽ canh chừng nghiêm ngặt, không cho đứa nhỏ này ra ngoài gây chuyện. Nếu con bé lại làm những chuyện gây rối đó, người làm bố như tôi nhất định sẽ dạy dỗ quá khứ sẽ được bỏ qua. Sau này, tôi ni nó đầu tiên.”

Lê Nhược Vũ nhìn bố Lưu, không nói lời nào.

Lưu Ly không nhìn nổi, bố cô ta vậy mà phải nói lời xin lỗi thấp hèn với Lê Nhược Vũ, dựa vào đâu chứ: “Lê Nhược Vũ cô dựa vào đâu diễu võ dương oai với bố tôi như vậy, còn không phải do bây giờ Lâm Minh chưa ly hôn với cô sao, đợi lúc anh ấy không còn cần cô nữa, tôi xem cô có thể đắc ý đến mức nào!”

“Thật sao?” Lê Nhược Vũ nhếch môi, cười tự giễu.

Cô ước gì Lâm Minh rời khỏi cô sớm một chút, nếu như không phải là Lâm Minh thì cuộc sống của cô vẫn luôn yên bình không bị bọn họ làm phiền.

Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Lưu Ly thì đó là sự châm chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc