TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 341

Nhắc đến Lê Minh Nguyệt, thì Hà Duy Hùng liền bực mình: “Không có.”

“Thế thì tốt” Lâm Minh gật đầu: “Nhược Vũ rất quan tâm đ ến cô gái tên Lê Minh Nguyệt đó, cậu đừng có đùa giốn với người ta”

“Yên tâm đi, tôi đâu có cầm thú đến mức đó.

Cả người cô bé đó, ngoại trừ khuôn mặt tròn xoe có chút da thịt, còn chỉ nhìn thân hình không thì tôi còn tưởng là thiếu nhi đấy, tôi nuốt không nổi miếng đó.”

Lâm Minh tiếp tục hỏi: “Thế gần đây cậu em của cậu liệt rồi à? Không ra ngoài chơi không phải là phong cách của cậu mà?”

“Nói bậy, hai vợ chồng các cậu không thể nhìn điểm tốt của tôi sao? Một người thì mắng tôi cong, một người thì mắng cậu em của tôi liệt, ông đây hoàn lương đấy, được không hải!”

“Được, nhưng bạn của Nhược Vũ, tốt nhất cậu đừng có chơi đùa lung tung.”

“Chơi cái rắm”

Hà Duy Hùng không nhịn được mà nói bậy, Lâm Minh nghe vậy mới sảng khoái. Anh ta bực bội chết đi được.

Chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị cám dỗ bởi một người phụ nữ đã có gia đình, và anh ta cũng không định trở thành người thứ ba.

Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh ngộ, muốn làm một người đàn ông tốt giữ mình trong sạch thì lại bị đôi vợ chồng này lần lượt phản kích.

“Chơi cái gì cũng không sao, cậu vui là được rồi” Lâm Minh vỗ vỗ vai Hà Duy Hùng.

Lâm Minh biết rõ mấy chuyện xấu của Hà Duy Hùng, còn nhớ lúc trước khi Hà Duy Hùng ăn chơi điên cuồng, một đêm ngủ với tận ba người phụ nữ.

Bây giờ thì bên cạnh không có người phụ nữ nào, còn không ra ngoài chơi, sao thân thể khỏe mạnh mà mấy tháng liền không động đến phụ nữ? Ây yal Lâm Minh nén giọng, vấn là không yên tâm mà hỏi: “Chỗ đó của cậu không có vấn đề thật chứ?”

“Ông nội mày Lâm Minh! Tôi liều mạng với cậu!”

Tòa nhà Lâm Thị nằm ở một nơi rất xa hoa của trung tâm thành phố Hà Nội.

Chỉ cần xuống dưới tầng, đi ra khỏi cửa lớn của tập đoàn Lâm Thị, phía xung quanh đều là nơi ăn uống chơi bời. Lê Nhược Vũ là người rất khó để đưa ra lựa chọn, nhất thời cứ do dự không quyết định được việc tìm nơi nào đó để ngồi uống trà chiều.

Nghĩ một lúc, cô quyết định gọi Lê Minh Nguyệt hỏi xem gần đây cô ấy đã tìm được công việc hay chưa.

Nếu như thật sự không tìm được một nơi thích hợp thì cô có thể giúp xem xét tình coi sao.

Bước ra khỏi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc thì điện thoại mới có tín hiệu. Lê Nhược Vũ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình tìm số điện thoại của Lê Minh Nguyệt.

Khuỷu tay bị người khác đụng trúng không nặng cũng không nhẹ, chiếc điện thoại quay một vòng trên không trung. Lê Nhược Vũ vội vàng đi đỡ lấy điện thoại nhưng cuối cùng vẫn không đỡ được. Một tiếng “bịch” vang lên, màn hình hướng về phía mặt đất, đập lên nền đất một cách rất mạnh mẽ chắc chắn.

Lê Nhược Vũ hơi đau lòng rồi ngồi xuống cầm điện thoại lên, cũng không biết có bị vỡ hỏng mất hay không.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý đâu” Cô gái đụng trúng cô vội vàng xin lỗi, giúp cô nhặt điện thoại lên.

Bình luận

Truyện đang đọc