TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 646

Làm sao đứa con dâu mà bà ấy tận mắt chọn được lại trở thành bộ dạng xấu xí như ngày hôm nay.

Hoàng Ánh không nhịn được buộc tội: “Lê Nhược Vũ, tôi nói cho cô bi ìn này cô không dễ dàng gì đi một chuyến từ quỷ môn quan sinh ra hai đứa trẻ này cho nhà họ Lâm. Nhưng để tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tưởng vu cáo là lần này Niệm Sơ cố ý đẩy cô. Mắt tôi không mù, tôi có thể nhìn rõ”.

Lâm Niệm Sơ không thay dép khi mới vào nhà, cho nên mỗi bước Lâm Niệm Sơ đi đều để lại dấu chân Khi Lê Nhược Vũ ngã xuống, Lâm Niệm Sơ ở cách xa cô đến mức không thể chạm vào cô.

Nếu không phải bởi vì những dấu chân này, nếu không Lê Nhược Vũ nói Niệm Sơ đấy, Niệm Sơ cũng không có cơ hội phản bác lại “Muốn ăn táo thì cứ ngồi ăn, rớt táo thì lại lấy là được, chính cô đi nhặt táo, lỡ giãm phải táo rồi trượt chân. Muốn đổ cho Niệm Sơ sao? Lê Nhược Vũ, cô không có mẹ, là được nhận nuôi, bây giờ cô còn muốn làm mẹ kế hung ác ngược đãi Niệm Sơ sao?” Hoàng Ánh ác ý tức giận chỉ trích.

“Mẹ! Đủ rồi, cô ấy vừa sinh em bé xong, thân thể vẫn còn suy yếu, mẹ đừng nói những lời này nữa”

Lâm Minh đứng về phía Lê Nhược Vũ, Hoàng Ánh càng tức giận nói: “Lế nào mẹ nói có gì sai hay sao?”

Rõ ràng là chính Lê Nhược Vũ không cấn thận, hại chính cô ta cùng đứa bé phải chịu khổ, nhưng cô ta lại muốn đem chuyện này đổ lên người Lâm Niệm Sơ.

Lê Nhược Vũ mất tiếng mở miệng cố gắng nói: “Đúng vậy, con sai. Nếu như không phải vì Lâm Niệm Sơ, con căn bản cũng sẽ không bị ngã xuống, con của con cũng sẽ không sinh non”

Không sai, là cô đã sai, đều cô đã phạm lỗi, là cô đầu óc có vấn đề trong lúc nhất thời đã nhẹ dạ đối với Lâm Niệm Sơ, mới khiến cô cùng con trai rơi vào kết cục như vậy.

“Niệm Sơ vấn chưa thay giày, vết chân cách cô xa như vậy, nó làm sao đấy cô ngã xuống được? Thẳng bé dùng cách nào đẩy cỡ?”

“Nó nói muốn giết chết con của con!”

Hoàng Ánh mặt lạnh nói: “Cô thật đúng là chết cũng không hối cải!”

Lâm Minh kéo mẹ anh, không cho mẹ anh nói thêm gì nữa, sau đó mới ngồi xuống bên giường Lê Nhược Vũ, nhìn cô không chớp mắt.

Lúc anh bế cô rời đi, quá hoảng loạn không có chú ý tới những thứ này, sau đó anh cũng quay lại hiện trường xem qua, chỉ có một quả táo rơi trên mặt đất, trừ những thứ đó ra, trong nhà không có bất kỳ vết tích tranh đấu nào cả.

Nhưng mà mặc dù là quả táo đó, cũng không có khả năng làm Lâm Niệm Sơ ngã được.

Đĩa trái cây ở ngay chính giữa bàn ăn, trên mặt bàn ghế cũng không có vết chân, với chiều cao của Lâm Niệm Sơ căn bản với không tới quả Táo đó.

Quả táo nhất định là do Lê Nhược Vũ tự cầm, nếu là đạp phải quả táo trượt ngã, đó cũng là do chính Lê Nhược Vũ không cẩn thận.

Lâm Minh không hiểu, Lê Nhược Vũ tại sao lại muốn nói như vậy, miệng Lê Nhược Vũ nói toàn những lời dối trá, đối với những gì anh biết được, căn bản không giống nhau.

“Niệm Sơ không có khả năng đụng tới em, em nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lê Nhược Vũ khuôn mặt bình tĩnh nhìn Lâm Minh, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe mắt cô lại ẩn chứa giọt lệ như sắp tuôn ra Lâm Minh dĩ nhiên cái gì cũng không hỏi, anh cảm thấy là cô không cẩn thận nên mới ngã xuống… Thậm chí còn cho rằng cô đang nói dối, cho rằng cô không tha cho Lê Nhược Vũ Đối mặt với sự chỉ chích cùng với vu oan, nước mắt Lê Nhược Vũ đã khô cạn, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.

Đôi môi tái nhợt khẽ mở hé ra, cô bình tĩnh nói ra cái kết luận của mình: “Anh cũng không tin tôi sao?”

Chân mày Lâm Minh khẽ co giật, tin tưởng cô sao?

Bình luận

Truyện đang đọc