TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 740

Cô đối điện thoại không biết bao nhiêu lần rồi, rõ ràng trong danh bạ của cô không có số của Lâm Minh nhưng dấy số của anh vẫn khắc sâu trong trí óe cô như một lời nguyễn.

Mấy năm qua Lâm Minh có thay số hay không thì cô không biết nhưng thứ duy nhất cô.

còn giữ lại là dãy số này.

Trước đây Lâm Minh đã từng nói, anh cho cô một đặc quyền, đó là anh sẽ nhấc máy ngay khi cô vừa gọi đến.

Cách xa ba năm, Lê Nhược Vũ không biết liệu anh có thật sự đổi số không?

Cô chỉ đành được ăn cả ngã về không.

Tút…tút.

Tút…

Âm thanh “tút” vừa vang lên lần thứ ba đã có người bắt máy.

Lê Nhược Vũ nắm chặt tay, từng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, như vậy cô mới có thể cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Cô hỏi anh: “Hạ Ly đâu?”

“Nó đang ở chỗ anh” Lâm Minh không có ý giấu giếm, giọng nói anh bình tĩnh, lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ như đây là điều đương nhiên.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh!

Lê Nhược Vũ không khống chế được tâm trạng, điên cưồng gào lên với anh qua điện thoại: “Lâm Minh, anh đừng có quá đáng! Hạ Ly là con gái tôi, là con gái của tôi! Anh là cái thá gì mà dám đưa nó đi”

Nhưng Lâm Minh lại cười khẩy một tiếng: “Hạ Ly cũng là con gái của anh, anh là cha của con bé”

“Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó, tôi cũng.

không bắt Hạ Ly không được nhận anh nhưng trước khi anh dẫn Hạ Ly đi anh có thể nói cho tôi biết một tiếng được không, có thể được sự đồng ý của tôi rồi mới dẫn con bé đi được không?”

“Nếu anh dẫn Hạ Ly đi khiến em cảm thấy hoang mang sợ hãi, vậy trước đây em dẫn con bỏ đi em có từng nghĩ đến anh không?” Lâm Minh thờ ơ hỏi ngược lại cô.

Cô á khẩu không trả lời được.

“Anh đang ở Phong Linh Đàm, muốn gặp con cứ đến đây” Nói xong, anh không đợi cô trả lời mà cúp điện thoại ngay.

Lê Nhược Vũ nắm điện thoại di động thật chặt, bỗng nhiên cô nhận ra Lâm Minh đang trả thù cô, trả thù chuyện trước đây cô dắn con đi không nói với anh một lời nào.

Cô cất điện thoại di động đi, chỉnh trang lại quần áo: “Trần Hi Tuấn, Hạ Ly không sao cả, tôi muốn đến Phong Linh Đàm”

Trần Hi Tuấn hơi nhíu mày: “Để em đưa chị đi”

Lâm Minh là một con sói hoang, Lê Nhược Vũ hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Nhưng cô lại lắc đầu từ chối: “Không được, Lâm Minh thấy cậu đi cùng tôi, tôi sẽ rất khó dần Hạ Ly về”

“Vậy em đưa chị đi đến đó rồi đợi dưới “Cảm ơn cậu”

Trần Hi Tuấn nói không cần cảm ơn nhưng trong lòng lại hơi chua chát.

Lê Nhược Vũ lập tức chạy tới Phong Linh Đàm, hình như sau ba năm không quay lại nơi này tất cả mọi thứ từ cây cỏ đến cách bài trí chưa từng thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc