TỔNG TÀI KHÔNG NHẬN RA VỢ MÌNH

Chương 24

Thanh âm yếu ớt giống như một chiếc lông chim, nhẹ nhàng gãi gãi trước ngực hắn, hẳn sâu kín nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười, ” Ừ,là tôi đây!”

Không ngờ bọn họ lại hữu duyên như vậy, hắn còn chưa kịp đi tìm cô, đã nhanh chóng gặp lại cô.

Đây không phải là số mệnh sắp đặt thì là cái gì?

Khao khát muốn chung sống cả đời với cô từ sâu trong đáy lòng, lúc này càng điên cuồng tràn dâng…

Tròng mắt đen thâm thúy Lâm Minh khóa thật chặt trên người cô, giọng nói dịu dàng: “Con mèo hoang nhỏ, ban đầu em từng nói, chỉ cần tôi còn sống khỏe mạnh, em sẽ nói cho tôi biết em là ai, bây giờ em phải giữ lời?”

Thật ra thì thân phận của cô, Lâm Minh chỉ cần muốn, điều tra một cái liền biết ngay.

Nhưng là hẳn không làm như vậy, đối với trò chơi anh đuổi tôi trốn này, Lâm Minh cảm giác khá thú vị.

Hắn muốn từ chính miệng cô, có được thông tin mình muốn biết…

Nhìn tròng mắt đen thâm thúy tràn đầy hứng thú của hản, Lê Nhược Vũ cảm giác một cục máu đông đang chặn ngang trong lòng: “Thật ra thì tôi “Thật ra thì sao?” Hản hé mắt, bàn tay năm lấy cổ tay cô vuốt ve.

Thật ra thì tôi là vợ anh, nhưng anh lại coi tôi giống như những cô tình nhân của anh, có cơ hội thì đùa cợt với tôi!

Những lời này nghĩ như thế nào cũng thấy không được tự nhiên, Lê Nhược Vũ dù thế nào đi nữa cũng không nói ra miệng được.

“Thật ra thì, tôi có lời thật lòng rất muốn nói, nhưng ở đây đông người như vậy, lôi lôi kéo kéo tôi có phải không thích hợp cho lảmkhông?” Lê Nhược Vũ mỉm cười một tiếng, lại lui về phía sau hai bước.

Cô lui, hắn liền tiến tới.

Cuối cùng cô bị khựng lại ở vách tường lạnh như băng, bị hẳn vây trong lồng ngực, Lê Nhược Vũ thật muốn khóc ròng.

Đây chính là trung tâm thương mại Phong Minh, nơi này khách hàng không giàu có thì cũng sang chảnh, nếu như bị người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ cười nhạo cô hay sao.

Hết lần này tới lần khác, người đàn ông này còn ngả ngớn xoa cm cô, đầu ngón tay vuốt ve bên khóe môi cô, mở miệng cười tà, ‘Lần trước em cứu tôi, tôi nói muốn lấy thân báo đáp. Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi, đã có duyên như vậy, dù thế nào cũng để cho tôi biết ân nhân cứu mạng tôi tên là gì chứ.”

“Lâm Minh, anh đừng như vậy: Thân hình cao lớn của người đàn ông hoàn toàn che khuất tâm mắt cô, hai tay cô tì lên ngực hẳn mới miễn cưỡng kéo giãn một khoảng cách nhỏ nhoi.

“Như vậy là sao nào?” Hết lần này tới lần khác hắn lại cúi xuống càng lúc càng gần sát cô, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau.

Người càng lúc càng kề sát côkia đang nhàn nhã thưởng thức hương thơm thanh nhã nhàn nhạt nhẹ nhàng tỏa ra từ cô, chậm rãi chui vào mũi hẳn.

Lâm Minh không kiềm chế được, nhớ tới đêm hôm đó, cảnh tượng cô ở dưới thân thể mình, xúc cảm trơn nhẫn kia khiến hẳn không thôi hoài niệm.

Bàn tay nảm lấy eo thon của cô, ôm cô kề sát vào ngực mình, “Con mèo hoang nhỏ, em đây là đang muốn mà còn xấu hổ sao?”

Trong con ngươi đen láy của cô chỉ có gương mặt tuấn túphóng đạikia của hẳn, Lê Nhược Vũ che ngực, hô hấp nặng nề.

“Thật ra thì… Thật ra thì, tôi là…” Nói đi, nói đi, giờ này còn muốngiữ mặt mũigiùm hắn nữa à.

Bình luận

Truyện đang đọc