Editor: DiiHy
----------------------o0o--------------------
"Hoan hô." Trong đám người tích cực hưởng ứng xen lẫn hai giọng nói trẻ con.
Tinh Tinh ngơ ngác nhìn đám người lớn đang vỗ tay reo hò, cũng bắt chước vỗ tay theo. Còn Ninh Ninh thì đơn giản chỉ muốn góp vui với mọi người, cô nhóc cảm thấy như vậy náo nhiệt.
Phó Ti Cẩn buồn cười xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh, trêu ghẹo: "Người ta diễn tốt thì liên quan gì đến mi, chân gà không có phần của mi đâu."
"Có, có." Tinh Tinh đáng yêu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc khiến mọi người xung quanh bật cười.
"Ninh Ninh muốn ăn cái chân gà lớn nhất!"
Ninh Ninh lanh lợi không tin rằng người lớn sẽ không chia chân gà cho hai bé, cô nhóc hét lớn đòi cái chân gà lớn nhất.
"Có chân gà lớn nhất là bố mi đây."
Đạo diễn Cao đáp lại Ninh Ninh một câu làm cho cô nhóc tức đến trợn tròn mắt.
Sau bữa cơm tối vẫn còn một cảnh quay, đạo diễn Cao không thể rời đi trước, Phó Ti Cẩn cũng có chuyện cần bàn bạc với phó đạo diễn và quản lí phim trường nên quyết định ở lại phim trường ăn tối.
Đồ ăn ở đoàn làm phim của đạo diễn Cao không tồi.
Không giống như những đoàn làm phim khác phát cơm hộp cho từng người, ở đây áp dụng hình thức tự phục vụ giống như căng tin trường học, có hơn mười món ăn khác loại, còn có cả canh và hoa quả tươi, ai muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không lãng phí đồ ăn là được.
Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh nhìn thấy cách chọn món ăn kiểu này nên vô cùng tò mò, bé nhiệt tình lôi kéo Ninh Ninh cùng đi xếp hàng.
Tiếc là hai cô nhóc chưa đứng vào hàng được bao lâu đã bị dì chia đồ ăn đuổi đi.
Nguyên nhân là do hai nhóc không mang theo hộp cơm cá nhân và đĩa đựng đồ ăn của đoàn làm phim nên dì ấy không thể chia đồ ăn được.
Hai đứa bé chán nản chạy đi tìm người lớn, Ninh Ninh tìm bố cô bé, còn Tinh Tinh thì tìm chú vệ sĩ A Đại.
Đôi tay nhỏ lay lay vạt áo âu phục của A Đại, đầu nhỏ hơi ngẩng lên, giọng nói mềm mại: "Chú A Đại ơi, dì chia đồ ăn nói là Tinh Tinh phải tự mang theo hộp cơm đến thì mới có cơm ăn."
Trí nhớ của bé rất tốt, vẫn nhớ rằng dì bảo mẫu đã để cả bát ăn cơm dành cho em bé vào túi hành lí.
Có bát cơm thì có thể ăn cơm rồi.
"Đây." A Đại tìm trong túi của Tinh Tinh và đưa cho bé một cái bát ăn cơm, còn kèm theo cả một cái thìa nhỏ.
"Con cảm ơn chú A Đại." Tinh Tinh nở một nụ cười ngọt ngào với A Đại, nhận lấy đồ nghề rồi vui vẻ chạy đi xếp hàng nhận cơm.
Nhóc con nhỏ xinh còn chưa cao đến bắp đùi người lớn, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào xe đựng đồ ăn, dáng vẻ như rất đói bụng.
Nhân viên công tác đang đứng trước mặt Tinh Tinh đột nhiên cảm thấy lương tâm mình cắn rứt vô cùng.
Anh ta yên lặng bước sang một bên để Tinh Tinh đi lên trước.
Tinh Tinh không hiểu đạo lí khi xếp hàng thì không được chen ngang, người lớn còn chưa dạy bé điều này.
Cho nên khi nhìn thấy trước mặt mình có chỗ trống, cô bé rất tự nhiên đứng vào.
Điều này giống như một tín hiệu.
Sau khi có người đầu tiên nhường đường thù những người trước mặt Tinh Tinh đều vui lòng tránh sang một bên để bé con đói bụng được ăn trước.
Tinh Tinh không biết chen hàng là sai, nhưng bé biết thế nào là lễ phép lịch sự.
Thấy tất cả mọi người đều nhường đường cho mình, khi bé đi qua ai cũng đều ngọt ngào nói cảm ơn với họ.
Sự đáng yêu này đã khiến bao trái tim thổn thức nơi đây rung động, họ hận không thể lập tức đánh bay người đồng nghiệp đang đứng đầu hàng để bé con dễ thương này sớm được ăn cơm.
"Bạn nhỏ muốn ăn món gì nào?"
Dì chia đồ ăn thấy Tinh Tinh đã cầm theo bát cơm của mình thì nhẹ nhàng cúi người hỏi bé muốn ăn món gì.
"Tinh Tinh muốn ăn thịt ạ."
Tinh Tinh nói rất to, khiến cho nhiều người không nhịn được cười.
Dì chia đồ ăn cũng không ngoại lệ, bà nhận lấy bát nhỏ của Tinh Tinh và gắp cho cô bé rất nhiều thịt, thậm chí ở tầng trên cùng còn kèm theo một chiếc đùi gà to."
"Đây, bạn nhỏ ăn ngon miệng nha."
"Dạ, con cảm ơn dì." Tinh Tinh cầm lấy bát nhỏ, đôi chân ngắn ngủn chạy thật nhanh đến bên cạnh Phó Ti Cẩn, giơ lên cho anh xem: "Thịt đây thịt đây, còn có cả đùi gà béo."
"Không thể ăn nhiều thịt như vậy được, ăn chút rau xanh đi."
Phó Ti Cẩn bất lực ôm Tinh Tinh ngồi lên đùi mình, lấy cái bát nhỏ của cô bé đi và gắp lại cho bé hai đũa rau từ bát của mình.
"Không ăn rau đâu."
Tinh Tinh không hài lòng bĩu môi.
"Không ăn cũng phải ăn, không ăn thì bố tịch thu cái đùi gà béo của mi."
Phó Ti Cẩn sửng sốt trước sự trùng lặp của từ ngữ, anh ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện không biết đạo diễn Cao đã ngồi ở đó từ lúc nào, và đang nghiêm khắc giáo huấn tật kén ăn của Ninh Ninh.
Xem ra trẻ con trên đời này đều kén ăn.
Ninh Ninh không mang bát, nhưng không sao, cô nhóc có thể dùng ké bát đĩa của ông bố nhà mình.
Đạo diễn Cao lấy nhiều đồ ăn hơn một chút, cho con gái ăn xong rồi mới tự mình ăn phần còn lại.
Đồ của con nhà mình, không thể chê.
Phải nói rằng Ninh Ninh ăn cơm giống như đi đánh trận, ngược lại Tinh Tinh có vẻ ngoan hơn nhiều.
Con nhà người ta ăn cơm điềm đạm nho nhã, đến lượt con nhà mình ăn cơm thì hùng hổ doạ người, thật là trái ngược mà.
Như các cụ đã nói, không so sánh thì không có đau thương.
Hai mắt đạo diễn Cao nóng lên, không nhịn được nói: "Thế này đi Ti Cẩn, tôi cho cậu con khỉ da đen này, cậu đưa Tinh Tinh cho tôi làm con gái được không?
"Được!" Phó Ti Cẩn chưa kịp nói, Ninh Ninh đã tích cực trả lời.
Vừa nghe vậy khuôn mặt chữ điền của đạo diễn Cao lập tức xụ xuống: "Được cái gì mà được, không được!"
Ninh Ninh không nói nên lời, nghẹn ngào nói: "Không phải bố vừa nói muốn đổi bé con sao?"
Cô nhóc vốn đã hâm mộ Tinh Tinh có một người anh đẹp trai từ lâu rồi, mà được đổi chỗ thì đúng là quá tuyệt vời.
"Bố không nói gì hết, mi gặp ảo giác rồi."
Bản thân mình ghét bỏ con cái thì không sao, đến lượt đứa nhỏ ghét bỏ chính mình thì đạo diễn Cao không thể chấp nhận được.
Phó Ti Cẩn: ". . ."
Tinh Tinh: ". . ."
Hình như họ còn chưa đồng ý đổi Tinh Tinh/ chính mình mà?
Nhưng ngồi xem hai bố con nhà này tương ái tương sát lẫn nhau cũng rất thú vị.
Phó Ti Cẩn cười khẽ, cẩn thận xé đùi gà thành từng miếng nhỏ, chậm rãi đút cho Tinh Tinh ăn.
Bát của Tinh Tinh rất nhỏ, không thể chưa hết cái đùi gà béo.
Nhưng còn chưa ăn xong cô bé đã kêu no rồi.
"Còn một nửa nữa, không ăn nữa thật hả?"
Phó Ti Cẩn cúi đầu nhẹ nhàng hỏi, nửa cái đùi gà không là gì so với sức ăn hàng ngày của Tinh Tinh.
"Muốn uống sữa."
Tinh Tinh lắc đầu, nói ra lí do tại sao mình cố tình không ăn no.
"Ừ, để con đi pha."
Phó Ti Cẩn cưng chiều Tinh Tinh vô điều kiện, khi nghe bé nói vậy thì lập tức đứng dậy đi pha sữa bột, ngay cả cơm cũng chưa ăn xong.
Bây giờ là giờ cơm tối, dù có bận rộn đến đâu thì mọi người cũng phải gác lại công việc để dùng bữa.
Hôm nay rất khác biệt, chủ đầu tư không chỉ đích thân đến phim trường thị sát, còn hạ mình ăn cơm ở đoàn phim với bọn họ, làm rất nhiều người kinh ngạc rớt cằm.
Lúc này nhìn thấy Phó Ti Cẩn đột nhiên đứng lên, mọi người lập tức quay đầu lại, lén lút liếc mắt xem nhà đầu tư khó lường này định làm gì.
Có người đoán rằng anh muốn gây sự vì không thích vùi vị đồ ăn ở đoàn phim, có người thì cho rằng anh không chịu nổi khó khăn nhân gian.
Không ngờ anh đứng dậy thản nhiên bước đến bên cạnh một vệ sĩ cao lớn, cầm lấy. . . chiếc túi bảo mẫu trong tay đối phương.
Động tác thuần thục mở túi, tìm sữa bột, bình sữa, nước nóng trong bình giữ nhiệt rồi ngâm sữa?
Toàn thể nhân viên hóng hớt: "? ? ?"
Lão đại à có phải anh đi nhầm phim trường rồi không?
Tổng tài bá đạo sao lại biến thành vú em rồi?
Mặc dù đều là BA nhưng ý nghĩa không giống nhau nha!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão đại vẫn là lão đại, ngay cả tư thế pha sữa bột cũng đẹp trai không thể tả.
"Ninh Ninh cũng muốn uống sữa!"
Đạo diễn Cao túm lấy cánh tay đang giơ lên của Ninh Ninh, cười lúng túng với Phó Ti Cẩn: "Xin lỗi nhé, con nít thấy người khác có đồ gì là bắt chước đòi theo, cậu đừng để ý đến nó."
Tư thế xin lỗi rất thuần thục, nhìn là biết đây không phải lần đầu tiên đạo diễn Cao xử lý loại tình huống này.
"Không sao." Phó Ti Cẩn cười ôn hoà: "Trong túi của Tinh Tinh vẫn còn một bình sữa nữa, để tôi pha cho Ninh Ninh một bình."
Nói xong cũng không đợi đạo diễn Cao từ chối, Phó Ti Cẩn nhanh chóng pha thêm một bình sữa. Hai bình đều như nhau, hai chị em mỗi người một bình, không ai nhiều ít hơn của ai.
Tinh Tinh và Ninh Ninh có sữa uống thì yên tĩnh hơn hẳn.
Phó Ti Cẩn tiếp tục ngồi xuống ăn cơm với đạo diễn Cao, hai người thuận tiện sắp xếp hành trình ngày mai.
Ngày mai tổ đạo cụ cần bố trí cảnh mới, cảnh quay này rất phức tạp không thể làm xong nhanh được, cho nên đoàn làm phim được nghỉ một ngày.
Đạo diễn Cao nhân cơ hội này dẫn Phó Ti Cẩn và hai đứa bé đến sơn trang suối nước nóng lân cận hưởng thụ cuộc sống, cũng để chính mình buông xuống trăm công nghìn việc.
Hành trình này đã được lên kế hoạch từ trước, Phó Ti Cẩn chưa có ý kiến gì.
Hai người mải nói chuyện không để ý tới ánh mắt sáng sực của một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp đứng trong đám đông. Cô ta nhìn về hướng này rồi lập tức cuối đầu che dấu ánh mắt.
---------------To be continued----------------
07/03/2023