TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

-----------------o0o----------------

Trẻ con không biết cách xem xét tình huống.

Khi Tinh Tinh tìm thấy Cố Lan, hai mắt cô lập tức sáng lên và lao về phía hắn: "Em trai!"

Cố Lan nghe thấy tiếng nói liền vô thức vươn tay ra đón, bị cô lao vào trong ngực.

"Chị đi đứng cho hẳn hoi, nếu bị ngã thì sao bây giờ?" Ngã đau rồi khóc rồi cũng đến lượt hắn dỗ.

"Không ngã được đâu." Tinh Tinh cười khúc khích, cô giống như khi còn nhỏ vùi vào lòng Cố Lan làm nũng.

Cố Lan bất đắc dĩ đỡ Tinh Tinh dậy, ngăn không cho cô làm loạn: "Chị lớn rồi không được quá gần gũi với người khác như thế."

"Nhưng em là em trai của chị." Tinh Tinh không hiểu, cô ôm em trai ruột thì có gì không bình thường chứ?

"Chị em ruột cũng không được." Cố Lan kiên quyết đẩy Tinh Tinh ra.

Tinh Tinh cảm thấy tủi thân, trước kia chỉ cần cô muốn ôm, em trai sẽ bế cô lên cao đó thôi, cô bĩu môi bất mãn: "Tại sao?"

"Vì Tinh Tinh đã lớn rồi, là một người trưởng thành thì phải biết giữ khoảng cách với người khác, đặc biệt là đàn ông."

Cố Lan muốn hỏi tại sao hắn phải dạy chị gái về giáo dục giới tính thế này?

"Vậy Tinh Tinh không muốn lớn nữa." Tinh Tinh nhỏ giọng lầm bầm, nhưng dưới sự ép buộc của Cố Lan, cô vẫn phải đứng dậy khỏi người hắn.

Cô vừa đứng dậy thì tầm nhìn không còn bị che khuất nữa, màn hình máy tính phía sau cũng hiện ra, bên trong là hai khuôn mặt tròn mắt ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, người đàn ông với mái tóc ngắn màu lam ăn mặc rất thời thượng là người đầu tiên gào lên: "Không được nha lão đại, chúng ta đã thỏa thuận cùng nhau làm chó độc thân, không ngờ anh lại phản bội chúng tôi!"

Người đàn ông còn lại với khuôn mặt tảng băng trôi không có phản ứng gì, nhưng từ đôi mắt đờ đẫn của anh ta có thể biết được người này cũng chịu một cú sốc khá lớn.

"Mẹ kiếp, đây là chị tôi, chị gái ruột!"

Cố Lan trợn mắt. Nếu không phải bọn họ đang trò chuyện qua mạng thì có lẽ hắn đã tặng cho mỗi tên một đạp rồi.

"He he he. . . Không phải vậy. Là do tôi hơi sốc nên mới không nhận ra chị gái nhà mình thôi mà." Người đàn ông thời thượng cười vui vẻ, còn sôi nổi giơ tay chào Tinh Tinh: "Xin chào, chị."

"Xin chào." Tinh Tinh không biết người này, nhưng khi thấy người ta chào mình, cô cũng vẫy tay chào lại.


-- giống như một con mèo chiêu tài.

"Cậu bị sao vậy? Tim có vấn đề gì à?" 

Thấy người đàn ông ăn mặc thời thượng đột nhiên ôm ngực ngạt thở, Cố Lan cau mày, trong giọng nói ghét bỏ ẩn chứa chút lo lắng khó phát hiện.

"Chắc hẳn cậu ta bị tiểu dễ thương làm cho ngạt thở rồi."

Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng nhưng rất dễ nghe. Đáng tiếc chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lạnh của hắn thì không ai dám tùy tiện tiếp cận.

Cố Lan: ". . ."

"Này này này! Lão đại đừng tắt. Em sẽ an phận mà, anh để em nhìn chị gái của chúng ta thêm chút nữa đi." Giọng nói hài hước của người đàn ông thời thượng vang lên từ phía màn hình đen xì, nhưng lại không thấy bóng dáng ai.

Ngoại trừ anh ta không nhìn thấy Tinh Tinh, thì Tinh Tinh vẫn có thể thấy anh ta.

"Bọn họ là ai vậy?" Tinh Tinh đến gần máy tính, tò mò nhìn hai người bên kia màn hình.

"Bạn cùng phòng cấp ba của em." Cố Lan chỉ vào người đàn ông lạnh lùng: "Cậu ta là Âu Thanh." Sau đó lại chỉ vào người đàn ông thời thượng vẫn đang giả vờ khóc lóc sau màn hình: "Còn người này là Uông Thụ Thực."

Ba người họ là bạn tốt từ thời trung học, mối quan hệ của họ rất bền chặt. Ngay cả khi lên đại học, mỗi người có những lối đi riêng nhưng tình cảm không hề phai nhạt và vẫn tiếp tục cho đến bây giờ.


Đối với Cố Lan, hắn cảm thấy mối quan hệ của hắn với hai người bạn này còn tốt hơn cả mấy người bạn cùng phòng thời đại học.

Hôm nay cũng thật tình cờ, Cố Lan đưa Tinh Tinh đến thành phố G du lịch, buổi tối hắn rảnh rỗi gọi video với hai người bạn thì mới phát hiện ra cả ba người đang ở cùng một thành phố.

Âu Thanh đến đây đi công tác, còn Uông Thụ Thực thì đúng lúc đến Hoành Điếm quay phim.

Ba người đang tính hẹn nhau ra ngoài chơi thì Tinh Tinh xông vào.

"Ùng ục. . ."

Chịu đói đã lâu, cái bụng nhỏ của Tinh Tinh không cam lòng bị xem nhẹ, lập tức lên tiếng kháng nghị.

Cô vô thức che bụng lại để nó đừng kêu nữa, nhưng không kịp.

Âm thanh vang dội không chỉ lọt vào tai Cố Lan mà còn xuyên qua mic thu âm của máy tính, chui vào tai hai người ở bên kia màn hình.

". . ."


Không gian nhất thời yên tĩnh, hai má Tinh Tinh càng ngày càng đỏ. Cố Lan sợ cô thẹn quá hóa giận nên lập tức lên tiếng dời sự chú ý: "Tinh Tinh muốn ăn gì? Để em gọi khách sạn mang lên."

Khách sạn có phục vụ bữa ăn khuya nhưng hương vị lại giống như căng tin trường học, tùy vào khẩu vị mỗi người.

"Đồ ăn khách sạn thì có gì ngon chứ? Không bằng lão đại dẫn chị gái đến đây đi, anh em chúng ta đi ăn một bữa thật ngon!" Uông Thụ Thực nhiệt tình đề nghị.

Bọn họ vốn định hẹn nhau ra ngoài tụ họp, chỉ là bâygiowf nhiều thêm một đại mỹ nữ mà thôi, đơn giản.

Cố Lan hơi do dự, lại nhìn sang Tinh Tinh đang ngây thơ ôm bụng, chứng tỏ cô thực sự rất đói.

"Thôi bỏ đi, những nơi chúng ta thường đến không thích hợp để mang Tinh Tinh đi cùng."

"Thì chúng ta không đến những chỗ lộn xộn đó nữa, tôi biết một quán thịt nướng rất ngon lại ở gần khách sạn của lão đại. Anh em chúng ta đến đó ăn khuya rồi tâm sự nhẹ nhàng là được chứ gì?"

Uông Thụ Thực không muốn bỏ qua cơ hội tụ tập với anh em, vẫn tiếp tục thuyết phục Cô Lan.

Cố Lan hơi động lòng, nhưng không đồng ý ngay.

Hắn quay sang hỏi Tinh Tinh: "Tinh Tinh có muốn ăn thịt nướng không?"

"Muốn!" Tinh Tinh lập tức lớn tiếng trả lời.

Bây giờ trong đầu cô toàn là thịt, ăn ở đâu không thành vấn đề, chỉ cần có thịt là được.

Nếu Tinh Tinh đã đồng ý thì Cố Lan đương nhiên không phản đối.

Ba người hẹn nhau nửa tiếng nữa gặp mặt, Cố Lan ở gần đó nên sau khi thay quần áo xong liền dẫn Tinh Tinh đi bộ qua.

Mất hơn mười phút đi đường.

Trong quán khá nóng, vừa bước vào đến cửa đã có thể cảm nhận được mùi khói lửa và thịt nướng cùng nhau bay tới, thu hút tâm hồn Tinh Tinh bay theo.

"Chú ý nước miếng." Cố Lan bất đắc dĩ chặn khăn giấy lên khóe môi Tinh Tinh.

Chẳng phải mới không ăn một bữa thôi à, sao cô gái này lại đói đến như vậy rồi?

Khi bước vào cửa tiệm, có một nhân viên phục vụ đứng tiếp đón.

"Xin hỏi quý khách đi bao nhiêu người?"


"Sáu người." A Đại đi sau lưng Cố Lan tự giác trả lời

Ba người bọn họ, cộng thêm Tinh Tinh và hai vệ sĩ đi cùng.

"Sáu người. . ." Nhân viên phục vụ nhìn bốn phía, phát hiện những bàn lớn đều đã có khách, chỉ còn lại bàn cho hai người hoặc bốn người.

"Hay là tôi ghép bàn cho các vị nhé? Hoặc là thuê phòng riêng, trùng hợp bây giờ có phòng trống, nhưng giá cả hơi đắt một chút."

"Chúng tôi thuê phòng riêng." 

Không cần Cố Lan ra hiệu, A Bặc đã giúp họ đặt một phòng riêng.

"Vâng, xin mời các vị đi theo tôi."

Nhân viên phục vụ dẫn nhóm người Cố Lan vào phòng riêng. Phòng này tương đối lớn, thiết kế đẹp, sạch sẽ và sáng sủa, không thua kém các phòng riêng ở nhà hàng năm sao.

Không đợi đám người Uông Thụ Thực đến, Cố Lan đã gọi một đống đồ ăn mà Tinh Tinh yêu thích.  Có thực phẩm tươi sống cần tự nướng và  thức ăn đã được cửa hàng chế biến sẵn, điểm chung duy nhất giữa hai loại thức ăn đó là chúng đều có thịt.

Thực ra không chỉ Tinh Tinh thích thịt, Cố Lan cũng thích ăn.

Hai người không hổ danh là chị em ruột, đến cả khẩu vị cũng giống nhau.

Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, trước tiên Cố Lan lấy cho Tinh Tinh một bát cháo cá.

Bữa tối không ăn, nửa đêm lại ăn đồ nướng chính là đang thách thức dạ dày, nên cần phải ăn chút cháo trước để lót dạ.

"Để chị tự ăn."

Tinh Tinh nhân chiếc thìa từ tay Cố lan và tự xúc ăn.

Bọn họ đang ăn, cánh cửa phòng bao bất ngờ mở ra từ bên ngoài, hai bóng người cao gầy xuất hiện.

"Bắt đầu ăn thôi." Người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai tỏa nắng, tính cách hướng ngoại, còn mang theo mũ và khẩu trang giống tên trộm chính là Uông Thụ Thực.

Người còn lại mặc âu phục bình thường, vẻ mặt nghiêm nghị như thùng nước đá di động, là Âu Thanh.

Cả hai người đàn ông đều rất bắt mắt, cả về ngoại hình lẫn khí chất, chậm chí là vóc dáng.

Bọn họ vừa bước vào nhà hàng, rất nhiều nam nhân phải ngậm ngùi mặc áo khoác vào.

Không có ý gì khác, bọn họ xấu hổ vì cái bụng bia của chính mình.

Không cần ai mời, Uông Thụ Thực cười ha hả kéo Âu Thanh ngồi xuống, ngang nhiên cướp mất miếng thịt mà Cố Lan vừanuongws xong và đang định đưa cho Tinh Tinh.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Cố Lan và ánh mắt không thể tin của Tinh Tinh, kẻ đáng ăn đòn nào đó phải nuốt chửng miếng thịt.

Uông Thụ Thực vốn muốn làm ra vẻ ăn được mỹ vị, nhưng không ngờ miếng thịt này quá nóng làm bỏng cả lưỡi, khiến anh ta ứa cả nước mắt, không ngừng lè lưỡi hà hơi.


"Đáng đời." Âu Thanh lạnh lùng phun ra hai chữ, như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim Uông Thụ Thực.

Trời lạnh, lòng cũng giá buốt.

"Tảng băng như cậu dám cười nhạo mình? Chúng ta có còn là anh em tốt nữa không hả?"

Uông Thụ Thực trừng mắt nhìn Âu Thanh, sau đó nhận được ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh từ người kia.

Được rồi, hắn sợ được chưa.

Quay đầu lại, ánh mắt Uông Thụ Thực rơi trên người Tinh Tinh.

Hắn vuốt tóc, nở nụ cười đẹp trai, giọng điệu ôn hòa như nước: "Đây là chị gái phải không, chào chị, em là Uông Thụ Thực, là bạn cùng phòng thời trung học của lão đại kiêm bạn tốt."

"Tôi tên là Cố Tinh Tinh." Tinh Tinh lễ phép đáp lại.

Mặc dù bị cướp mất miếng thịt, nhưng cô không ghét chú này.

Bé ngoan phải biết lễ phép với người khác.

Suy nghĩ một chút, Tinh Tinh nói tiếp: "Chào chú ạ."

"Chú. . ." Sắc mặt Uông Thụ Thực cứng ngắc: "Chú?"

Thân là một đại minh tinh, lại còn là minh tinh hạng đầu, Uông Thụ Thực luôn tự tin rằng mình là người đàn ông đẹp trai nhất, ngay cả Cố Lan cũng không bằng hắn. Vậy mà bây giờ hắn lại bị một người phụ nữ lớn tuổi hơn gọi là chú!

Uông Thụ Thực chợt cảm thấy gánh nặng tháng năm không buông tha con người, hóa ra hắn đã biến thành chú rồi sao.

Nhưng hắn không vui chút nào.

"Có phải Tinh Tinh nói gì sai không?"

Thấy chú đẹp trai đột hiên sa sút tinh thần sau khi cô nói xong, Tinh Tinh không khỏi quay sang hỏi Cố lan.

Sợ mình vô tình xúc phạm đến người ta.

"Đừng quan tâm đến cậu ta, hôm nay cậu ta ra ngoài quên uống thuốc."

Cố Lan hiểu rõ tính cách của đối phương nên không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục gắp đồ ăn cho Tinh Tinh.

Mãi đến khi Tinh Tinh nhắc đi nhắc lại rằng cô đã no và không thể ăn thêm được nữa, Cố Lan mới ngừng lại.

Trên thế giới này có một loại đói, gọi là em trai cảm thấy bạn đói.

---------------Hết Chương 116---------------

29/10/2023


Bình luận

Truyện đang đọc