Editor: DiiHy
----------------------o0o-----------------------
Tay Phó Hành run rẩy nắm lấy vô lăng, nhưng bất ngờ bị người khác giữ lấy.
Anh ngẩng đầu đối diện với một khuôn mặt quen thuộc: "Văn Khải?"
"Tình trạng của anh bây giờ không thích hợp lái xe, để tôi lái, tiện thể cho chúng tôi đi nhờ xe anh một đoạn."
Văn Khải nói xong không chần chừ kéo Phó Hành xuống khỏi ghế lái để anh ngồi sau với Cố Tinh Tinh, sau đó anh ta đỡ người trong lòng lên ghế lái phụ rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe khởi động phát ra tiếng rít gào đầy uy lực.
Khoảnh khắc tiếp theo, nó lao đi như một mũi tên tuột khỏi dây.
Tinh Tinh nằm trong ngực Phó Hành, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt hơi vặn vẹo, không biết trong lúc hôn mê mình đã mơ thấy gì mà khiến cô phản ứng mạnh như vậy.
Hàn Vi Lam nhìn thấy tình trạng của Tinh Tinh qua gương chiếu hậu, trong lòng hơi thắt lại, nhanh chóng tìm trong túi xách và lấy ra một lọ thuốc mỡ đưa cho Phó Hành.
"Giúp Tinh Tinh bôi lên thái dương và dưới mũi, nó có thể giúp cô ấy xoa dịu cảm xúc."
Đợi một lúc vẫn không thấy Phó Hành cầm, sắc mặt Hàn Vi Lam không tốt lắm lấy lại thuốc và tự mình bôi thử một lần rồi đưa lại cho anh: "Được rồi chứ?"
"Cảm ơn." Lần này Phó Hành cuối cùng cũng nhận lấy, anh xoa cho Tinh Tinh theo lời chỉ dẫn của Hàn Vi Lam. Quả nhiên sau một lúc, sắc mặt của Tinh Tinh đã khá hơn rất nhiều.
"Đây là thuốc gì?"
"Chỉ là loại cao bình thường thôi."
Nó có thể giúp con người sảng khoái tinh thần và thanh lọc đầu óc, mỗi khi tâm trạng Tinh Tinh không tốt đều thích bôi còn nói rằng nó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khúc nhạc dạo ngắn này trôi qua, trong xe lại rơi vào im lặng.
Phó Hành hoàn toàn tập trung vào Tinh Tinh, không có tâm trạng để quan tâm đến người khác.
Hàn Vi Lam thì cảm thấy mình không có gì để nói với những người trong xe này nên tự giác giữ im lặng.
Văn Khải quan tâm hỏi han Hàn Vi Lam vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nói chuyện của cô ấy thì đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Anh ta tập trung lái xe đưa nhóm người đến bệnh viện gần nhất.
May mắn là bên trong làng đại học có một bệnh viện, là bệnh viện trực thuộc một trường đại học y có trình độ chuyên môn rất tốt, phù hợp để đưa nhóm người Tinh Tinh qua.
Vừa vào đến bệnh viện, Tinh Tinh đã được các bác sĩ đưa đi cấp cứu, Phó Hành cũng đi theo.
Văn Khải muốn đưa Hàn Vi Lam đi kiểm tra toàn thân nhưng bị cô ấy từ chối.
"Thân thể tôi có vấn đề hay không thì tự tôi cảm nhận được. Tôi không bị thương, không cần phải kiểm tra."
Hàn Vi Lam vừa nói vừa muốn rời đi, lạ bị Văn Khải nắm lấy cổ tay.
"Dù không kiểm tra cũng nên ở lại xử lý vết thương chứ."
Hàn Vi Lam cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy tất chân bên trái của mình bị rách một mảng lớn ở đầu gối làm lộ phần da bị mài rách chảy máu.
Hẳn là khi nãy ngã xuống đường bị trầy xước, nhìn khá ghê rợn nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da về nhà tự sát trùng và bôi thuốc là được.
Quyết định xong, Hàn Vi Lam lại muốn rời đi, nhưng lại bị Văn Khải cưỡng ép bế lên: "Đã đến bệnh viện rồi em còn muốn chạy đi đâu nữa?"
"Này! Anh thả tôi xuống!" Hàn Vi Lam vô thức vùng vẫy nhưng lại đối diện với đôi mắt đen nhánh của Văn Khải.
Anh chăm chú nhìn người phụ nữ không an phận trong lòng, hạ giọng uy hiếp: "Có muốn anh nói với mẹ là em không ngoan không?"
Mẹ trong lời của anh ta là ám chỉ mẹ của Hàn Vi Lam.
Hàn Vi Lam luôn hiếu thảo với mẹ, cô ấy cũng không chịu nổi mẹ mình cằn nhằn nên lời đe dọa này hữu dụng với cô hơn bất cứ thứ gì.
Quả nhiên, cô ấy lập tức an tĩnh sau khi nghe câu này, nhưng mặt mũi đỏ bừng tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mơ hồ còn có cả tiếng nghiến răng.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi mách lẻo như con nít vậy?"
Con trai cô ấy còn trưởng thành hơn tên đàn ông chó này!
Văn Khải còn lâu mới sợ dáng vẻ phô trương thanh thế này của cô ấy, còn nhếch môi khiêu khích: "Ngắt đầu bỏ đuôi thì ông đây vừa đúng ba tuổi, có được không hả chị gái nhỏ?"
"Được con mẹ nhà anh!" Đồ không biết xấu hổ.
Những năm gần đây người có thể ép Hàn Vi Lam bất chấp hình tượng mở miệng chửi bậy, ngoài Phó Hành ra thì chỉ còn con quỷ chết tiệt trước mặt cô đây.
"Ngoan ngoãn đi xửa lý vết thương cho tốt, nếu không về nhà bị con nhìn thấy sẽ lo lắng."
Động tác ôn nhu đặt Hàn Vi Lam lên giường, Văn Khải nhận lấy thuốc từ tay y tá, cẩn thận giúp cô rửa sạch vêt thương và băng bó lại.
Hàn Vi Lam cúi đầu nhìn mấy lọn tóc cuộn tròn trên đầu người đàn ông cùng dáng vẻ chuyên chú của anh ta.
Đáy lòng dâng lên nỗi chua chát, ép bản thân nhìn đi chỗ khác.
Nếu mấy năm trước anh có thể đối xử với cô như thế thì bọn họ đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
***
Tinh Tinh tỉnh rất nhanh.
Gần như ngay khi được đưa vào phòng cấp cứu đã tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh dậy đã ngơ ngác nhìn đám người vây quanh: "Các người là ai?"
"Tinh Tinh!" Nghe được giọng của Tinh Tinh, Phó Hành lập tức chen qua đám người đến bên cạnh cô, nắm thật chặt một tay của cô.
"Phó Hành?" Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, Tinh Tinh càng thêm khó hiểu: "Tại sao chúng ta lại ở đây vậy anh? Phim đã kết thúc rồi à?"
Phó Hành nghe được lời này trong lòng trầm xuống, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì khác lạ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, trong nháy mắt đã soạn ra một lý do thoái thác: "Chúng ta đang xem phim thì em đột nhiên ngất xỉu, anh gọi mãi mà em vẫn không phản ứng nên đành phải đưa em đến bệnh viện."
Tình cờ lúc này bác sĩ cũng đã chẩn đoán xong cho Tinh Tinh, lập tức nói tiếp lời của Phó Hành: "Bệnh nhân hoảng sợ quá mức, dẫn đến ngất xỉu trong thời gian ngắn."
"Không thể nào?" Vẻ mặt Tinh Tinh kinh ngạc nói: "Sao tôi có thể sợ phim kinh dị được?"
Chút chuyện nhỏ này cũng có thể làm cô sợ đến nỗi bất tỉnh, cô yếu ớt đến thế cơ à?
"Nhưng đúng là em vừa ngất xỉu nha." Phó Hành giả vờ bất đắc dĩ: "Ngoan nào, sau này chúng ta sẽ không bao giờ đi xem phim kinh dị nữa."
". . . Vậy cũng được." Tinh Tinh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, đỏ mặt đồng ý.
Không phải cô thẹn thùng, mà là cô nghe thấy các chị y tá ở đây đang cười trộm đó.
Ngất xỉu vì xem phim kinh dị. Được lắm, bây giờ cô thực sự trở thành trò cười cho các bác sĩ y tá ở bệnh viện này rồi.
Tinh Tinh chật vật đòi xuất viện ngay.
Cô cảm thấy mình không thể ở lại cái bệnh viện này thêm một giây nào nữa, không được! 0,1 giây cũng không thể đợi được.
Mất mặt quá!
Cô chủ yếu chỉ bị kinh hoảng, về mặt sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đã cho cô về.
Tinh Tinh kéo Phó Hành đi như thể có lửa cháy sau lưng.
Đi đi đi, cô sẽ không bao giờ quay lại cái nơi mất mặt này nữa.
Hai người về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.
Trong nhà yên tĩnh, vệ sĩ và bảo mẫu đã đi ngủ từ lâu, hai đứa con trai vẫn chưa về nhà, Tinh Tinh kéo thân thể mệt mỏi lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.
Thậm chí cô còn không có tinh lực để chạy sang giường Phó Hành.
Hô hấp của Tinh Tinh dần trở nên ổn định.
Tay nắm cửa khẽ vang lên tiếng động nhỏ, sau đó cánh cửa đang đóng từ từ mở ra, để lộ một bóng đen phía sau cánh cửa.
Ánh trăng nghiêng nghiêng, bóng tối trải dài vô tận, uốn lượn đến tận cơ thể Tinh Tinh, chiếu ra một hình bóng sâu sắc.
Kèm theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, cái bóng đi đến gần giường Tinh Tinh, nghiêng người cẩn thận bế cô lên và đưa về phòng mình.
"Bây giờ là anh không có em thì không ngủ được."
Một tiếng thì thầm nhỏ biến mất trong màn đêm, theo sau là hai tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Tinh Tinh không có ấn tượng gì về vụ tai nạn xe.
Bởi vì cô đã quên hết mọi chuyện nên Phó Hành cố tình phong tỏa tin tức liên quan đến vụ này, ngay cả khi bên cảnh sát gọi đi thẩm vấn cũng bị anh xử lý riêng.
Vì vậy từ đầu đến cuối Tinh Tinh không hề biết mình đã trải qua một vụ tai nạn xe hơi chấn động lòng người, còn suýt nữa mất mạng.
Nhưng cô không biết, không có nghĩa là những người khác không biết.
Những người cần biết đều đã nhận được thông tin liên quan, nhưng những người không nên biết cũng đã được giấu kín.
Ít nhất là trong những ngày này, khi Tinh Tinh chơi điện thoại sẽ không thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến mình.
Chuyện với Uông Thụ Thực đã được làm sáng tỏ từ lâu, sau đó tập đoàn Phó thị còn mạnh tay mua lại mấy công ty truyền thông.
Mọi người đều im lặng như gà.
Ngành giải trí là một nơi thay đổi rất nhanh chóng, không chỉ những người trong đó mà ngay cả tin tức cũng vậy.
Hôm nay Uông Thụ Thực nổ ra scandal, ngày mai có một người nổi tiếng khác bị phanh phui chuyện ngoại tình, sau đó có một minh tinh khác bị bạo lực gia đình, công khai xé mặt với người yêu trên mạng xã hội.
Ba quả dưa lớn liên tiếp khiến quần chúng ăn dưa bận rộn tít mù, sao có thời gian đi quan tâm mấy tin tức cũ?
Chưa kể đến cư dân mạng đông đảo, ngay bản thân Tinh Tinh cũng say sưa ăn dưa ngon lành.
Dạo này cô lại bị cưỡng chế ở nhà.
Không có việc gì làm, chỉ có thể lướt điện thoại và chơi game.
Nhân cơ hội này, Tinh Tinh đã hẹn mấy người bạn cùng phòng ký túc xá đại học đi ăn cơm.
Dựa vào ký ức đang dần khôi phục, cô cũng biết sự biến mất của bản thân khỏi ánh mắt công chúng trong một thời gian dài đã mang đến cho gia đình bao nhiêu rắc rối.
Tuy hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng thường xuyên ra ngoài lộ mặt cũng là một chuyện tốt, để người ta biết Cố Tinh Tinh vẫn còn sống khỏe mạnh, thay vì đồn đại những điều không hay ho gì.
Khi trưởng phòng Trương tổng tìm cô để quyết định địa điểm tổ chức liên hoan, Tinh Tinh suy tính và chọn nhà hàng của Hàn Vi Lam.
Lam Lam gần đây rõ ràng đang tránh mặt cô.
Bất kể cuối cùng hai người có thể làm bạn hay không, Tinh Tinh cảm thấy trước khi tuyệt giao ít nhất cũng phải gặp mặt một lần tâm sự cho rõ.
Dù có chia tay thì cũng phải chia tay cho rõ ràng phải không?
Trương tổng nhanh chóng trả lời tin nhắn, gửi một nhãn dán OK và bảo rằng mình sẽ thông báo cho những người còn lại trong ký túc xá, Tinh Tinh chỉ cần đến đúng hẹn là được.
【 Tinh Tinh là phú bà: Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không đến trễ đâu. 】
【 Trương tổng của phòng ký túc xá: OK, vậy lúc đó chúng ta gặp. 】
【 Tinh Tinh là phú bà: Lúc đó gặp. 】
Thời gian liên hoan được xác định vào thứ bảy tuần này.
Cơ quan hay trường học đều được nghỉ thứ bảy nên gặp nhau vào thời gian này sẽ tiện cho tất cả mọi người.
Tinh Tinh đã dậy từ sáng sớm để tắm rửa và trang điểm xinh đẹp để đi gặp bạn bè.
Cô thay một chiếc váy đỏ lộng lẫy, trang điểm nhẹ, tóc búi cao vào được cố định bằng một chiếc kẹp tóc kim cương.
Sửa soạn xong xuôi, cô tự nhìn mình trong gương nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, khẽ cau mày: "Sao cứ có cảm giác nửa vời thế nào ấy nhỉ?"
Trong lúc suy tư, trên cổ có cảm giác mát lạnh, một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh sang trọng được đeo lên.
"Còn thiếu một món trang sức để làm nổi bật khí chất của em."
-------------Hết Chương 131-------------
10/11/2023