"Lục cục lục cục-- "
Tinh Tinh vùi người trên sô pha, mông nhỏ chổng lên trời không biết đang làm gì.
Niên Cao nghiêng đầu nhìn em gái vẻ khó hiểu: "Tinh Tinh."
"Hả?" Tinh Tinh trên sô pha rầu rĩ đáp lại.
"Em đang làm gì đó?"
"Em tìm hang chuột." Tinh Tinh trả lời.
"Tìm hang chuột làm gì?"
Hàng ngày Phó gia đều có người quét dọn sạch sẽ thì lấy đâu ra chuột?
"Phim hoạt hình nói đằng sau ghế sô pha có hang chuột.
Khi tìm ra hang chuột, chỉ cần thò tay vào đó là có thể lấy được đồ ăn vặt mà chuột cất giấu!"
Giọng sữa nhỏ từ trên sô pha truyền đến một tin không có thật, mà nhóc con trên đó có vẻ rất buồn bực.
"Đừng tìm nữa, trên sô pha không có hang chuột đâu."
Niên Cao tàn nhẫn đánh tan ảo tưởng của Tinh Tinh, còn bổ thêm một đao: "Có phải gần đây em lại nghịch ngợm nên bị chú Phó tịch thu đồ ăn vặt đúng không?"
"..." Tinh Tinh vẫn vùi đầu trên ghế không đáp lời, nhưng sự im lặng này đã nói lên tất cả.
Sáng nay sau khi Phó Ti Cẩn dẫn bạn gái rời đi, Phó Hành có việc nên phải lên lầu, khi xuống thì phát hiện ra sàn nhà toàn nước là nước, còn có một con cá vàng đang giãy đành đạch trước mũi giày anh.
Qua lời giải thích của bảo mẫu, anh mới biết, hóa ra là do Tinh Tinh nghịch ngợm, làm vỡ bể cả.
Sau khi anh lên lầu, không biết sao đột nhiên Tinh Tinh tâm huyết dâng trào đòi đi bắt cá.
Nhóc con này đẩy một cái ghế đến cạnh bể cá rồi cầm vợt lưới, trèo lên đó đứng vớt cá.
Bảo mẫu đang quét dọn tình cờ nhìn thấy, sợ Tinh Tinh vờn chết cá nên vội vàng chạy lại ngăn cản.
Nhưng Tinh Tinh đột nhiên nổi tính bướng bỉnh không chịu nghe lời, liên tục né trái né phải không cho bảo mẫu bế xuống.
Bão mẫu thì lại sợ Tinh Tinh ngã nên không dám bắt ép bé quá.
Kết quả là Tinh Tinh không cẩn thận va vào bể cá, bể cá vỡ tan tành trong ánh mắt hoảng sợ của hai người.
"Choang!" Một tiếng động vang lên, không chỉ Tinh Tinh mà ngay cả bảo mẫu cũng bị dọa.
Trên mặt đất rải đầy mảnh vỡ thủy tinh lẫn lộn với nước và cá trong bể, Tinh Tinh bị cảnh tượng đáng sợ này dọa khóc ngay tại chỗ.
Khi Phó Hành xuống lầu thì đối diện với một hiện trường bừa bộn không thể tả.
Tất cả mọi người trong nhà bao gồm cả vệ sĩ đều được gọi đến thu dọn tàn cuộc, cũng may là dọn dẹp kịp thời nên không có con cá nào chết cả, chỉ là không còn bể cá rộng rãi thoải mái như trước, bọn chúng phải tạm thời ủy khuất bơi lội trong chậu nước nhỏ.
Tinh Tinh vẫn còn khóc, nhưng Phó Hành lại làm mặt lạnh không thèm để ý, để mặc cho bé khóc.
Tinh Tinh khóc đến mệt mà chưa thấy Phó Hành đến dỗ, mới biết mình đã gây ra họa lớn.
Bé khóc hai tiếng rồi cẩn thận liếc trộm Phó Hành, lại khóc tiếp hai tiếng, rồi lại liếc trộm, lại khóc...!
Sau mấy lần lặp đi lặp lại như thế, Phó Hành vẫn vững như núi Thái Sơn mà Tinh Tinh thì ngược lại, bé không chịu nổi nữa.
Tự mình trèo từ ghế này sang ghế khác, cánh tay nhỏ mập mạp kéo ống tay áo của Phó Hành, ủy khuất hỏi: "Sao chú không đến dỗ bé?"
Bây giờ Phó Hành mới nhìn Tinh Tinh, đôi mắt đỏ bừng sưng húp lên vì khóc, trông rất đáng thương.
Nhưng giờ không phải lúc mềm lòng, Phó Hành vẫn giữ thái độ nghiêm túc, hỏi lại: "Bé con cảm thấy mình nên được dỗ?"
"Không nên dỗ." Bé vẫn biết mình là người sai.
"Vậy thì tại sao chú lại phải đi dỗ bé con?"
"Nhưng...! Nhưng trước kia mỗi khi Tinh Tinh khóc, chú đều dỗ Tinh Tinh." Tinh Tinh tủi thân lên án, đôi mắt trong veo tràn đầy khó hiểu, hình như bé đang thắc mắc tại sao Phó Hành lại không giống trước kia.
Phó Hành khẽ thở dài, anh cũng nhận ra cách làm trước kia của bọn họ đã làm hư Tinh Tinh rồi, may là bây giờ phát hiện ra cũng chưa muộn lắm.
Anh giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, ra hiệu cho Tinh Tinh để tay lên.
Tinh Tinh do dự đặt tay mình lên.
Một tiếng Bốp vang lên, cô bé bị đánh.
Dù không đau, nhưng Tinh Tinh vẫn mở to mắt, không thể tin được chuyện mình bị đánh.
Ngay sau đó, tiếng con nít khóc vang vọng khắp phòng khách, câu nói hung dữ của Phó Hành vẫn văng vẳng bên tai Tinh Tinh: "Tiền mua bể cá mới sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của bé con, chừng nào trả tiền xong bé con mới có đồ ăn vặt."
"Đừng mà...!Không, không muốn, hu hu hu..."
Mặc cho Tinh Tinh gào khóc, Phó Hành mang hết đồ ăn vặt có trong nhà đi cho hàng xóm."
Tinh Tinh chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ ăn vặt yêu thích của mình biến mất, bé cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cả thế giới chỉ còn một màu đen u ám.
Có câu nói rất hay: không có sẵn đồ ăn vặt thì tự mình tìm cách chế ra.
Buổi trưa Niên Cao theo chú nhỏ nhà mình đến Phó gia làm khách, vừa vào cửa đã thấy Tinh Tinh vùi đầu trên sô pha tìm hang chuột.
Ảo tưởng tan vỡ, Tinh Tinh ngẩng đầu lên, thất thần ngồi trên ghế sô pha, tóc tai rối tung, khuôn mặt đỏ bừng.
Cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
jpg
Thấy Tinh Tinh đáng thương như thế, Niên Cao có ý định chia sẻ đồ ăn vặt của mình cho em, nhưng đồ ăn vặt của cậu đều để ở nhà mất rồi, không mang theo.
Việc này nói ra rất xấu hổ.
"Tinh Tinh đã làm gì mà chú Phó phạt em như thế?"
Ai cũng biết Phó Hành rất chiều Tinh Tinh, việc anh nghiêm khắc trừng phạt Tinh Tinh như lần này làm cho mọi người rất bất ngờ, đồng thời cũng tò mò, không biết Tinh Tinh đã làm sai chuyện gì mà bị phạt nặng như thế.
"Em..." Tinh Tinh chột dạ, nói nhỏ: "Em vừa làm vỡ bể cá."
"Vỡ bể cá?" Niên Cao kinh ngạc.
"Vỡ rồi." Tinh Tinh cúi thấp đầu, hai tay bất an đan vào nhau.
"Cá và nước trong bể chảy hết ra ngoài sao?" Niên Cao nghiêm mặt.
"Dạ." Tinh Tinh gật gật đầu.
"Vậy là em sai rồi, bị phạt là đúng." Niên Cao bắt đầu cảm thấy Tinh Tinh xứng đáng bị phạt, cũng hiểu nỗi khổ tâm của Phó Hành.
"Nhưng...!Nhưng chú cũng đánh em rồi, sao còn tịch thu đồ ăn vặt của em nữa?" Tinh Tinh chu môi, giọng nói tràn đầy bất mãn.
"Tinh Tinh à." Niên Cao nghiêm túc nhìn Tinh Tinh.
"Lúc em nghịch cá, nhỡ may vờn chết cá thì phải làm sao? Em bị chú Phó đánh, qua một lúc sẽ không thấy đau nữa, đồ ăn vặt không còn thì vẫn có thể mua được, nhưng cá chết thì chính là chết rồi."
Mà Tinh Tinh còn làm vỡ cả bể cá to, nếu không được mọi người cứu kịp thời thì sau khi rời khỏi nước những con cá này sẽ phải chết.
Tinh Tinh sửng sốt một lúc và nhận ra được sai lầm của mình.
Đó là hành động tàn sát sinh mệnh.
Dù chỉ là mấy con cá nhỏ, nhưng đối với trẻ con, hành động đó quá tàn nhẫn.
"Xin...!Xin lỗi." Bé lau nước mắt, lần này bé thật sự cảm thấy hối hận vì hành động của mình.
"Em không cần nói xin lỗi với anh, hãy đi nói với cá nhỏ đi.
Nếu em sợ thì anh đi với em."
Niên Cao đứng lên chìa bàn tay ra, Tinh Tinh hơi chần chừ rồi cũng nắm lấy, lần này bé không bị đánh nữa, mà tay còn được Niên Cao nắm chặt, dẫn bé đi về phía chậu nước đựng cá.
"Các cá nhỏ ơi, vừa nãy em Tinh Tinh không cố ý làm vỡ nhà của các bạn đâu, em ấy đã dùng đồ ăn vặt của mình để đổi lấy tiền mua nhà mới cho các bạn rồi, hy vọng các cá nhỏ sẽ tha thứ cho em ấy."
"Xin lỗi cá nhỏ, Tinh Tinh sai rồi, cá...!Cá nhỏ có thể tha thứ cho Tinh Tinh được không?"
Tinh Tinh đặt tay lên thành chậu, không biết có phải là mấy con cá nghe thấy lời xin lỗi của bé hay không mà một con cá vàng nhỏ bơi đến, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Tinh Tinh.
"A, anh Niên Cao, cá nhỏ chạm vào Tinh Tinh này, có phải nó tha thứ cho em rồi không?"
Tinh Tinh vui vẻ quay lại nhìn Niên Cao.
Niên Cao gật đầu hưởng ứng: "Nhất định là thế rồi.
Tinh Tinh có gì muốn nói với cá nhỏ nữa không?"
"Cảm ơn các cá nhỏ." Tinh Tinh ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Có đôi khi trẻ con không cần người lớn phải dạy bảo, tự bọn chúng cũng có thể học được một ít đạo lý.
"Giờ anh yên tâm chưa?"
Bách Kỳ Ngọc nghiêng người dựa vào tường, nói với Phó Hành vừa đi ra khỏi thang máy.
"Tinh Tinh là một đứa bé ngoan."
Phó Hành lấy trong túi ra một viên kẹo, giả vờ vô tình làm rơi xuống đất.
"Đi thôi, không phải anh nhờ tôi kiểm tra xem trong nhà có bị người ta cài máy quay không sao? Lầu ba đã kiểm tra xong rồi, giờ chỉ còn lầu một và lầu hai thôi."
Hai người đi vào thang máy, chuẩn bị kiểm tra từ lầu hai xuống.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, có thể nghe láng máng tiếng reo hò phấn khích của Tinh Tinh ở bên ngoài: "Anh Niên Cao, anh mau xem này, Tinh Tinh nhặt được một viên kẹo!"
Bách Kỳ Ngọc cười khẽ: "A...!Nhóc con có vẻ rất vui đấy."
"Về Tinh Tinh, tôi nghĩ nên tìm thời gian dẫn con bé đi khám sức khỏe toàn diện." Ánh mắt Phó Hành ngưng trọng.
"Sao thế?" Cơ thể Tinh Tinh có vấn đề gì à?" Bách Kỳ Ngọc nhíu mày.
Không phải là điều bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra chứ?"
Bất ngờ thu nhỏ lại rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến cơ thể Tinh Tinh không?
Đầu ngón tay vô thức xoa vào nhau: "Tôi phát hiện Tinh Tinh dường như không cao thêm."
Hay có thể nói, nửa năm qua, bé không hề có dấu hiệu phát triển.
Ngày trước anh không cảm thấy rõ ràng lắm, nhưng hôm nay khi nhìn Tinh Tinh và Niên Cao đứng cạnh nhau, anh đột nhiên nhận ra sự chênh lệch chiều cao của hai người quá lớn.
Tinh Tinh kém Niên Cao hai tuổi, nửa năm trước Tinh Tinh còn có thể cao đến mang tai Niên Cao, nhưng bây giờ chỉ cao đến vai cậu bé!
Điều này có nghĩa là Niên Cao đang lớn lên từng ngày, còn Tinh Tinh lại trì trệ không chịu phát triển, giống như thời gian đang bị ngừng lại vậy.
Đây không còn là vấn đề mà một câu Tinh Tinh phát triển chậm là có thể giải thích được nữa.
Sau khi nghe Phó Hành giải thích, vẻ mặt Bách Kỳ Ngọc cũng nghiêm túc hơn hẳn.
"Nếu anh tin tưởng tôi, thì việc tìm bác sĩ cho Tinh Tinh cứ giao cho tôi.
Phó gia bị người ta ngầm theo dõi.
Hôm nay sau khi Phó Ti Cẩn dẫn bạn gái rời đi đã gọi điện lại cho Phó Hành, nói rằng chuyện hắn bị bệnh đã bị ai đó ác ý tiết lộ ra ngoài.
Mặc dù nghe giọng điệu của con trai có thể thấy chuyện này không gây ảnh hưởng gì tiêu cực đến hắn, nhưng cũng đủ để Phó Hành nhận ra Phó gia đã bị người ngoài xâm nhập như một tổ ong vò vẽ.
Loại xâm nhập này không phải trên phương diện làm ăn.
Phó Hành kiểm soát công ty rất tốt, người kia muốn thừa cơ nhúng tay vào chuyện công ty anh là điều không hề dễ dàng.
Hiển nhiên người kia cũng biết điều này, nên mới chuyển mục tiêu, để mắt tới sinh hoạt cá nhân của người nhà họ Phó, muốn làm tan rã nội bộ nhà bọn họ.
Không, phải nói là ngay từ đầu mục tiêu của người kia chính là Cố Tinh Tinh.
"Anh thật sự không có bất kỳ manh mối gì về người Tinh Tinh chọc phải sao?" Bách Kỳ Ngọc gần như đang chất vấn Phó Hành.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng biết, mục đích người thần bí kia nhằm vào Tinh Tinh là vì vị trí nữ chủ nhân Phó gia.
"Tôi tra được mấy người, nhưng không chắc chắn."
Từ khi phát hiện có người đã uy hiếp Tinh Tinh trong một thời gian dài, Phó Hành chưa hề dừng việc điều tra.
Đương nhiên anh cũng có chút thu hoạch, nhưng vẫn chưa thể xác định chính xác người kia là ai..