Editor: DiiHy
----------------------o0o--------------------
Tối qua Phó Ti Thận say khướt, còn nhớ được mình suýt chút nữa đụng phải người ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể nhìn kĩ mặt mũi người kia thế nào.
"Nhưng nếu gặp lại người đó một lần nữa, con vẫn có thể nhận ra hắn, vì giọng nói kia rất đặc biệt."
Sự hiện diện đặc biệt luôn để lại ấn tượng sâu sắc.
Dù hôm qua đối phương chỉ giao tiếp vài câu ngắn ngủi với An Nhiên, nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Phó Ti Thận.
"Vấn đề là chúng ta không thể tìm gặp từng vị khách ở đây chỉ để nghe giọng của họ."
Phó Ti Cẩn đau đầu xoa lông mày: "Mà bây giờ chúng ta cũng không biết người kia đã rời khỏi đây hay chưa."
Dù sao sau khi bọn họ phát hiện ra có máy nghe trộm, điều đầu tiên là phá hủy nó, và bên kia chắc chắn đã nhận ra điều này.
Bách Kỳ Ngọc không hối hận vì sự quyết đoán của mình, bởi vì họ còn một cách khác: "Mấy cậu quên mất khách sạn này là do ai mở sao."
"Ý anh là. . ." Cố Lan hiểu ngay.
"Chúng ta có thể nhờ ông chủ hỗ trợ kiểm tra camera giám sát." Phó Hanh cũng lập tức phản ứng.
Mọi người lập tức nâng cao tinh thần, bọn họ cũng không ở một chỗ phân tích xuông, anh em họ Phó đi đón Tinh Tinh và An Nhiên, Phó Hành theo Bách Kỳ Ngọc đi tìm Trần Phong, còn Cố Lan. . .
Cố Lan ở lại gọi món.
Tất cả mọi người còn chưa ăn cơm đâu, dù có làm gì thì cũng phải no cái bụng trước đã.
Quan trọng nhất là không để Tinh Tinh bị đói.
Nhà hàng và khách sạn là hai toà nhà riêng biệt, cách nhau một đoạn đường đi bộ.
Trong lúc đám người Phó Hành bàn bạc, An Nhiên đã dẫn Tinh Tinh về phòng nghỉ, tìm quần áo cho bé tắm rửa.
Trước khi đi Phó Hành đã đưa lại thẻ phòng mình cho An Nhiên, nên cô có thể thuận lợi vào phòng tìm vali hành lí nhỏ màu hồng dễ thương của Tinh Tinh.
Tinh Tinh đứng một bên đợi An Nhiên tìm quần áo cho mình, nhàm chán tùy ý quay đầu lại, chợt phát hiện cửa phòng đang mở.
"Hả?" Cô nhóc vô thức đi tới, vốn định đóng cửa lại thì nhìn thấy một cậu bé đang đứng một mình ngoài cửa.
"Anh ơi, anh làm gì ở đây vậy?"
Giọng con nít đột ngột vang lên từ phòng bên cạnh, hiển nhiên đã làm cho đứa nhỏ kia giật mình.
Cậu bé giật nảy mình, kinh ngạc quay đầu lại thì thấy một em gái dễ thương đứng giữa cánh cửa phòng mở toang, nhìn cậu cười tít mắt.
Cậu bé mím môi, hơi do dự nói: "Anh đang chờ chị."
"Chị của anh là ai thế?" Tinh Tinh tò mò nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy ai giống chị gái của cậu bé.
"Chị ấy đi lấy đồ và sẽ quay lại nhanh thôi."
Dường như vì dáng vẻ vô hại của Tinh Tinh đã khiến cho cậu bé buông lỏng cảnh giác, ngón tay nhỏ chỉ về cánh cửa ở cuối hành lang: "Chị ấy ở trong kia."
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một bóng người tinh tế yểu điệu chậm rãi đi ra.
-- là Hàn Vi Lam.
"Chị của anh thật xinh đẹp."
Tinh Tinh đã muốn nói câu này kể từ khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Vi Lam.
Không ngờ sau khi nghe lời khen của Tinh Tinh, bé trai lập tức nhăn mặt, tức giận nói: "Hổ già kia tính tình thất thường, chả đẹp chút nào."
Hàn Vi Lam vừa bước đến đã nghe được câu này, nguy hiểm nheo mắt, dùng tay nhéo mặt cậu bé: "Thằng nhóc thối, mi muốn ăn đòn đúng không?"
"A a a. . . Đau đau đau quá, chị thả tay ra mau, nếu không em sẽ mách mẹ." Thật ra Hàn Vi Lam ra tay có chừng mực vốn không làm bé trai bị thương, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu bé la hét như heo bị chọc tiết.
Tiểu Tinh Tinh ngây thơ còn tưởng rằng cậu nhóc thật sự bị đau, liền vội vàng bước lên khuyên nhủ: "Chị xinh đẹp, chị đừng đánh nữa, anh ấy không phải cố ý đâu."
"Ồ?" Nghe thấy có người khuyên can, Hàn Vi Lam quay đầu lại nhìn theo bản năng, khi thấy khuôn mặt của Tinh Tinh thì sững người một lúc, kinh ngạc vì cô cũng ở đây.
Tinh Tinh vô thức lùi về sau một bước.
Trên khuôn mặt ngây thơ non nớt lộ ra sự hoảng sợ.
Vừa rồi Hàn Vi Lam vô thức nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tinh Tinh mang theo hàn ý, đã khơi dâyh nỗi sợ hãi ẩn giấu trong sâu thẳm tâm hồn cô bé.
Cô nhóc bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đến đáng sợ.
Hàn Vi Lam cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn: "Này, cháu không. . ." sao chứ?
"Oa a a a a. . ."
Tiếng khóc bất ngờ vang lên làm An Nhiên sợ hãi lập tức chạy ra khỏi phòng. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, hai anh em họ Phó và một dì lao công dọn dẹp phòng bước ra.
"Sao thế? Tinh Tinh sao lại khóc?"
An Nhiên lo lắng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tinh Tinh, không biết vô tình hay cố ý kéo dài khoảng cách giữa bé và Hàn Vi Lam.
Anh em họ Phó cũng cùng nhau đứng ngăn trước mặt hai cô gái, không cho Hàn Vi Lam đến gần họ.
"Cô nhóc sao lại khóc thế? Bố mẹ mau dỗ bé đi, đừng làm phiền đến khách ở phòng khách nghỉ ngơi.
Dì dọn dẹp phòng có giọng nói đậm chất địa phương, thúc giục mấy người Phó Ti Cẩn mau chóng dỗ dành Tinh Tinh.
"Xin lỗi, trẻ con dễ bị hoảng sợ, chúng tôi sẽ dỗ con bé."
Phó Ti Cẩn gật đầu xin lỗi với dì donn dẹp, sau đó bảo An Nhiên và em trai mau ôm Tinh Tinh vào phòng.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, tiếng khóc của Tinh Tinh đã giảm đi đáng kể, dì dọn dẹp phòng cũng rời đi, hiện trường chỉ còn lại Phó Ti Cẩn và chị em Hàn Vi Lam.
"Xin lỗi, chắc là do dáng vẻ dạy dỗ em trai của tôi khi nãy đã doạ đến cô bé." Không đợi Phó Ti Cẩn chất vấn, Hàn Vi Lam đã xin lỗi trước.
Người ta đã chủ động xin lỗi, với phong độ của Phó Ti Cẩn cũng không thể một mực nắm chặt không buông: "Không sao, Tinh Tinh trước giờ vẫn hơi nhát gan. Nhắc mới nhớ, dì hẳn là bạn thân của mẹ tôi, mặc dù trước đây tôi chưa từng gặp. . ."
"Từng gặp rồi." Hàn Vi Lam vuốt tóc mai, cười nói: "Lúc cậu ba tuổi, tôi từng bế cậu."
Hàn Vi Lam và Cố Tinh Tinh không cùng tuổi, cô nhỏ hơn Cố Tinh Tinh năm tuổi. Hai người quen biết nhau vì nhà họ Hàn khi đó cũng rất giàu có, lại là hàng xóm nên họ cùng nhau lớn lên.
Tuy nhiên sau này Hàn gia xảy ra biến cố và nhanh chóng sụp đổ, vì vậy mối quan hệ giữa hai nhà dần xa cách, nhưng Hàn Vi Lam và Cố Tinh Tinh vẫn giữ liên lạc, tình bạn của hai người vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Cho nên Hàn Vi Lam nói rằng cô ấy đã từng bế Phó Ti Cẩn khi còn nhỏ là sự thật.
Dù sao khi Phó Ti Cẩn còn bé mỗi quan hệ của hai mẹ con vẫn rất tốt, anh bị mẹ dẫn đi tham gia buổi hội tụ bạn thân là điều rất bình thường.
Cũng bởi vậy, khi đối mặt với vị Trưởng bối này, thân hình cao lớn của Phó Ti Cẩn nhất thời cứng đờ, không biết phải ứng phó như thế nào.
Trước kia bọn họ thậm chí còn nghi ngờ Hàn Vi Lầm nghi phạm muốn mưu hại Tinh Tinh.
Thấy Phó Ti Cẩn mất tự nhiên, Hàn Vi Lam khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của em trai và nói: "Xe sắp đến rồi, dì phải chuẩn bị về đây, mọi người ở lại chơi vui vẻ."
Lúc này Phó Ti Cẩn mới nhận ra tay còn lại của Hàn Vi Lam đang kéo một chiếc vali, dáng vẻ như thể chuẩn bị rời đi.
"Dì. . . dì định đi sao?" Anh hơi kinh ngạc.
"Ừ, chúng ta đến đây sớm hơn mọi người hai ngày, đã chơi đủ rồi thì nên về nhà thôi, dù sao cửa hàng cũng không thể đóng cửa quá lâu được." Cô ấy nói đến nhà hàng do chính mình tự mở.
"Vâng, vậy dì đi thong thả."
Phó Ti Cẩn khách khí tiễn Hàn Vi Lam, trước khi vào thang máy, Hàn Vi Lam đột nhiên quay đầu lại nói: "Nhân tiện, tôi nghe nói khu vực xung quanh đây không ổn lắm, thường xuyên có những tên côn đồ đến gây rối. Mọi người ra ngoài thì cẩn thận một chút."
"Được, cám ơn nhắc nhở."
Phó Ti Cẩn lịch sự gật đầu, Hàn Vi Lam không nói thêm gì nữa, nhanh chóng dẫn em trai vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tựa hồ cảm giác được cái gì, hai người ở hai phía xánh cửa đồng thời ngước mắt lên.
Đôi mắt đào hoa rất giống với Cố Tinh Tinh, chạm phải một đôi mắt phượng phong tình vũ mị, Phó Ti Cẩn nhìn thấy một tia lạnh lẽo trong đó.
Một ký ức đen tối đột ngột tuôn ra khỏi tâm trí, trong nháy mắt đã càn quét Phó Ti Cẩn.
Anh thống khổ ôm đầu, một bên gối quỳ xuống đất, hơi thở gấp gáp, cả người giống như con cá bị mắc cạn liều mạng giãy giụa nhưng không thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng.
"Cô. . . là ai?"
Phó Ti Cẩn loạng choạng đứng dậy, điên cuồng nhấn nút thang máy, nhưng thang máy đã đi xuống căn bản không thể mở ra.
Anh lập tức quay lại, chạy như điên vào cầu thang bộ, cấp tốc chạy xuống lầu đuổi theo ánh mắt khiến mình khiếp sợ.
Đôi chân con người vẫn còn thua xa máy móc, khi Phó Ti Cẩn người đầy mồ hôi chạy đến cửa chính chỉ nhìn thấy bóng lưng đầy ưu nhã của Hàn Vi Lam bước lên xe, dẫn theo người nhà rời đi.
". . . --!"
Tiếng gào thét phía sau bị bỏ xa, Hàn Vi Lam ngồi trong xe không hề nhận ra.
Cô ấy cầm điện thoại, bấm vào phần mềm chat rồi gửi một tin nhắn cho người bạn thân đã im lặng nửa năm qua.
【 Lam Lam muốn làm giàu: Gần đây mình nghe nói cậu đã đi du lịch về. Thế nào rồi, có muốn ra ngoài gặp nhau chút không? Mình mới phát hiện ra một nhà hàng mới rất ngon. 】
----------------To be continued----------------
21/01/2023