Tranh thủ từng phút từng giây, cuối cùng khi nhóm người Phó Hành đến bệnh viện nơi mẹ Cố điều trị đã là tám giờ tối.
Trên đường đi, bạn của Cố Lan gọi điện lại báo là đã sắp xếp phòng bệnh cho mẹ Cố xong xuôi hết rồi.
Vì vậy khi vừa đến bệnh viện hai người lập tức dẫn Tinh Tinh lên phòng bệnh, tình cờ gặp được bạn của Cố Lan và ba Cố.
"Cảm ơn người anh em."
"Không có gì, ông vào gặp bác gái trước đi, tôi còn có việc phải đi trước đây." Văn Hạo vỗ vỗ bả vai Cố Lan an ủi, để lại không gian cho người một nhà bọn họ trò chuyện.
Trước khi rời đi, anh ta tò mò liếc nhìn bé gái trong ngực Phó Hành.
Dáng vẻ quả thực rất giống Cố Lan, nhất là cặp mắt đào hoa trong veo đang nhìn khắp bốn phía kia.
Tinh Tinh nhận thấy có người đang nhìn mình thì nghiêng đầu nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào làm Văn Hạo sững sờ, sau đó cũng cười đáp lại.
"Đây là đứa nhỏ nhà ông hả, dáng vẻ rất đáng yêu, cũng rất giống ông đó." Văn Hạo thuận miệng khen một câu, không đợi Cố Lan trả lời đã đi mất.
Đi vội như vậy ngoài việc không muốn quấy rầy gia đình người ta, mà anh ta thực sự có việc bận.
"Chú kia..." Tinh Tinh hơi khó hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Văn Hạo đang đi xa, "Hơi quen quen."
Hình như bé đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Đáng tiếc, lực chú ý của Cố Lan và Phó Hành đều đặt trên người mẹ Cố ở trong phòng bệnh nên không ai trả lời câu hỏi của bé.
Thấy bọn họ đến, ba Cố vội vàng chào đón giống như người chết đuối bắt được cây cọc.
"Mấy đứa mau lại đây nhìn mẹ một chút.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ bà ấy đã như thế này, gọi mấy cũng không đáp."
Cố Lan né tránh bàn tay đang định túm lấy tay hắn, cũng không thèm nhìn vẻ mặt xa sầm xuống của đối phương.
Hắn nhướng mày, không kiên nhẫn hỏi: "Bà ấy bị sao vậy? Sao tự nhiên lại té xỉu?"
Không phải là sảy thai thật chứ?
Tâm tình Cố Lan có chút phức tạp.
Tuy rằng hắn đã từng độc ác nguyền rủa mẹ ruột sảy thai, nhưng bây giờ xảy thai thật thì lại thấy hơi khó chịu trong lòng.
Con người quả nhiên là một loại sinh vật đầy mâu thuẫn.
"Chưa từng mang thai thì lấy gì để xảy thai?"
Mẹ Cố ở trên giường bệnh trở mình, âm dương quái khí* nói một câu, vẻ mặt đầy phiền muộn.
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất.
Nghĩa bóng là chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản kì lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, làm người ta đoán không ra.
Hả?
Cố Lan và Phó Hành nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc.
"Hai người có ý gì? Nói rõ ràng chút xem nào!"
Cố Lan ghét nhất là những người nói chuyện với mình mà nói nửa chừng nửa vời, hoặc nói qua loa đại khái không đúng trọng điểm.
Có chuyện thì nói rõ ràng thẳng thắn không tốt hơn sao?
Cứ nói vòng lòng cua nhiều khúc như vậy làm gì?
Cũng không phải lật hoa dây thừng.
"Mẹ con..." Cố Ngôn Dư nhỏ giọng ấp a ấp úng: "Không mang thai, bác sĩ nói bà ấy bị u xơ tử cung."
Khối u to đến mức làm cả phần bụng phồng lên, làm cho hai vợ chồng ông lầm tưởng là mang thai.
Cố Lan: "..."
Phó Hành: "..."
Tinh Tinh: "???"
Tinh Tinh mờ mịt không hiểu người lớn đang nói gì.
Sau một hồi im lặng...
"À ha ha!" Cố Lan bật cười ngay lập tức, rõ ràng là hắn đã lấy tay che môi rồi nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
"Cố Lan!"
Mẹ Cố bị chọc tức, đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy, cả người cáu kỉnh giống như một con sư tử cái: "Thái độ của mày như thế này à?"
"Thế tôi nên có thái độ gì mới đúng?"
Cố Lan vốn đang nhịn cười, sau khi bị mẹ Cố mắng thì đổi thành cười nhạo không chút che giấu: "Chính hai người không có đầu óc không biết đường đến bệnh viện kiểm tra, lại nhầm tưởng u xơ tử cung thành mang thai.
Tự mình làm ra loại chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ này còn không cho người khác cười?"
"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Cố Lan, mẹ con vừa mới nhập viện, bác sĩ nói mấy ngày nữa sẽ phải làm phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ tử cung.
Bây giờ bà ấy đang rất phiền lòng, con bớt chọc tức mẹ đi."
Cố Ngôn Dư ôn tồn dứng ra giải hòa.
Đáng tiếc Cố Lan không cảm kích.
"Bà ấy có tinh thần mạnh mẽ vậy sao tôi có thể chọc giận được.
Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."
Mỗi giây mỗi phút đứng ở đây hắn đều cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi.
Với lại hắn cũng không muốn để Tinh Tinh thấy mình tức giận nên tốt nhất là tránh đi.
Dù sao ở đây cũng có các bác sĩ y tá, hai vợ chồng này không xảy ra chuyện gì được đâu.
"Chờ đã!"
Giọng nói yếu ớt của mẹ Cố vang lên từ phía sau, bước chân Cố Lan hơi ngừng lại, đột nhiên hắn muốn nghe xem bà ta còn muốn làm trò quỷ gì nữa.
"Cô bé tên là Tinh Tinh, nhẹ nhàng đúng không? Anh đem con bé lại đây cho tôi ôm một cái xem nào."
Giọng điệu đương nhiên: "Đã là cháu gái nội của tôi thì không phải nên gọi tôi một tiếng bà sao."
Lửa giận bốc thẳng lên đầu, Cố Lan quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng trừng mẹ Cố.
"Bây giờ bà muốn làm gì? Sau khi biết mình không thể sinh thì định cướp đứa nhỏ của người khác? Tôi nói cho bà biết này, bà nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không bao giờ để cho bà có cơ hội tiếp cận con bé nửa bước."
Trực tiếp ôm lấy Tinh Tinh từ tay Phó Hành, Cố Lan ôm bé bước ra ngoài, lần này là đi thẳng không quay đầu lại.
"Bố vợ mẹ vợ, con xin phép đi trước."
Khách khí gật đầu với bố mẹ Cố, Phó Hành vội vàng đuổi theo Cố Lan.
Trạng thái bây giờ của tên này không bình thường sẽ hù Tinh Tinh sợ chết khiếp mất.
Lúc Phó Hành tìm được Cố Lan, tên này đang ngồi ăn kem xoài trong quán nước giải khát, Tinh Tinh thì ngồi đối diện hắn ngoan ngoãn ăn khoai tây chiên.
Chắc là lửa giận bốc lên quá cao, Cố Lan liên tục xúc mấy miếng kem lớn bỏ vào miệng mà vẫn không có cảm giác gì.
Phó Hành hai tay chống nạnh đứng trước bàn Cố Lan, bất đắc dĩ thở dài thườn thượt."Hết giận chưa?"
"Sao tôi có thể tức giận vì một người không liên quan đến mình chứ?"
Nếu hắn không ăn quyết liệt như vậy thì câu nói này có vẻ thuyết phục hơn chút.
Ngay cả Tinh Tinh liếc mắt một cái là nhận ra: "Em trai không nên nói dối, rõ ràng đang tức giận mà không nhận."
"Ăn đi!" Cầm lấy hai miếng khoai tây chiên nhét vào miệng Tinh Tinh hòng chặn cái miệng nhỏ đang liến thoắng kia.
"A...!Không chấm sốt cà chua..."
Khoai tây chiên mà không chấm sốt cà chua thì đúng là mất cả linh hồn của món ăn.
Tinh Tinh mất hứng nhíu mày, ngay sau đó bị ngón tay Phó Hành vuốt dãn ra.
"Trẻ con không nên lúc nào cũng nhíu mày, có nếp nhăn đấy."
"Á!" Tinh Tinh bị dọa, vội vàng giơ tay sờ lên trán nhỏ trắng mịn, trong lòng tràn đầy sợ hãi: "Sau này Tinh Tinh sẽ không nhăn mày nữa."
"Phục vụ, cho tôi một phần cơm hải sản."
"Vâng, tiên sinh chờ một chút."
Quán nước giải khát đồng thời bán cả đồ ăn, nhưng hương vị không ngon bằng nhà hàng chuyên bán đồ ăn bên ngoài.
Chẳng qua Phó Hành đã đói từ trưa đến giờ nên cũng không để ya mấy cái này, ăn cho no bụng là tốt rồi.
Ba người chỉ ăn vài món đơn giản trong quán nước giải khát, sau đó trực tiếp đi đến một căn hộ thuộc quyền sở hữu Cố gia để nghỉ lại một đêm.
Căn hộ này trên danh nghĩa là của Cố gia nhưng thực tế là thuộc quyền sở hữu của Tinh Tinh, là một trong những của hồi môn của cô.
Căn hộ này có vị trí rất đẹp, lại thuộc khu dân trí cao, diện tích phòng ở lớn, cho thuê cũng không được bao nhiêu nên Cố Tinh Tinh giữ lại để sử dụng và thường xuyên thuê người đến quét dọn, lâu lâu chán ở nhà thì đến đây ở vài ngày.
Khóa cửa là khóa vân tay, ngoài vân tay của Cố Tinh Tinh còn có cả vân tay của Cố Lan, cho nên bọn họ có thể vào được dù không chắc vân tay bây giờ của Tinh Tinh có dùng được không.
Ngay khi cả ba người ra khỏi thang máy đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Cửa nhà Tinh Tinh đang mở!
Hôm nay cũng không phải ngày dì giúp việc đến dọn dẹp theo định kỳ.
Hai người lớn liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự nghi ngờ.
Có trộm vào nhà!
Không nên đánh rắn động cỏ, hai người chia nhau ra, một người ôm Tinh Tinh lùi lại đằng sau, một người thì nhẹ nhàng bước đến gần cửa nhà.
Còn chưa bước vào cửa nhà, cánh cửa đang mở một nửa bị đẩy ra từ bên trong, hình ảnh một dáng người nhỏ nhắn vất vả xách một túi rác lớn ra ngoài bất ngờ đập vào mắt Cố Lan.
"Chú Cố?"
"Cô là ai?"
Một giọng kinh ngạc, một giọng cảnh giác đồng thời vang lên.
Sắc mặt Cố Lan trầm xuống: "Sao cô lại biết tôi?"
"Chú không phải là em trai của mẹ nuôi sao? Trong nhà còn có cả ảnh chụp của chú và mẹ nuôi đó." Tiểu cô nương đi từ nhà Tinh Tinh ra nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Thấy Cô Lan vẫn còn hơi nghi ngờ, cô ấy mới bừng tỉnh, dùng trán đập vào khung cửa phát ra một tiếng "Rầm".
"À con quên mất chú còn chưa biết con là ai.
Chính thức giới thiệu một chút, con tên là Cố An Nhiên, là cô nhi được mẹ nuôi Cố Tinh Tinh nhặt ở ven đường.
Hiện tại con đang du học ở nước ngoài, gần đây được nghỉ nên về nước, vì không có chỗ nào để đi nên con tạm thời ở lại đây."
Thấy Cố Lan vẫn đang ngây ngốc không trả lời, An Nhiên đang xách túi rác nên chỉ có thể dùng chân đá nhẹ cánh cửa ra để lấy chỗ đi.
"Chú vào nhà ngồi đi, con phải đi đổ rác đã, khi về sẽ giải thích rõ mọi chuyện với chú sau."
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Phó Hành ôm Tinh Tinh đứng trên hành lang.
Lần này đến lượt An Nhiên bị dọa sợ.
"Phó...!Chú Phó?"
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Phó Hành gặp An Nhiên, nhưng anh bình tĩnh hơn Cố Lan nhiều.
Anh chỉ lịch sự gật đầu, sau đó để An Nhiên xách túi rác xuống lầu đi vứt.
Vài phút sau, ba lớn một nhỏ ngồi trong phòng khách nhìn nhau không nói nên lời.
Không chịu nổi bầu không khí im lặng này, An Nhiên gãi gãi đầu ngập ngừng hỏi: "Chuyện là, hai chú có muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có nước trái cây và sữa, ngoài ra còn có cả nước chanh lạnh và nước ô mai con tự làm."
"Nước ô mai là nước gì?"
Tinh Tinh nãi thanh nãi khí hỏi: "Uống có ngon không?"
"Uống rất ngon luôn á.
Là do mẹ nuôi dạy chị một công thức bí mật, có vị chua lại ngọt ngọt, uống giải nhiệt vào mùa hè."
Khi nói chuyện với bạn nhỏ Tinh Tinh, An Nhiên đã thả lỏng hơn rất nhiều.
"Cái đó..." Cố Lan lúng túng mở miệng, hắn luôn cảm thấy ngại ngùng khi nói đưa ra yêu cầu của mình với một cô gái xa lạ: "Nước ô mai, nếu được thì cho tôi một chén."
"Tôi cũng vậy." Phó Hành nói sau.
"Vâng ạ."
An Nhiên mỉm cười đứng dậy đi lấy nước ô mai.
Từ khi nào mà nước ô mai của cô ấy được hoan nghênh như vậy rồi?
Chờ bóng dáng An Nhiên biến mất trong phòng bếp, Cố Lan lập tức quay đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Phó Hành.
Phó Hành khẽ gật đầu: "Tôi biết sự tồn tại của con bé, nhưng chưa thực sự gặp mặt.
Trước kia Tinh Tinh từng thương lượng với tôi, nói muốn nhận nuôi một bé gái tên là Cố An Nhiên.
Nhưng sau đó nghe nói gia đình con bé tới tìm nên chuyện này vẫn bỏ dở."
Còn loại chuyện riêng tư như: tại sao bây giờ đứa nhỏ này lại sống trong căn hộ của Tinh Tinh, lại còn tự giới thiệu là cô nhi thì Cố Lan và Phó Hành sẽ không bao giờ chủ động đi hỏi.
Chắc lại là một vở kịch gia đình cẩu huyết mà thôi.
Tối nay không ở lại đây được rồi.
Để tôi đặt phòng khách sạn."
Cầm điện thoại di động lên, Cố Lan trực tiếp đặt hai phòng ở một khách sạn gần đây trên mạng, không yêu cầu sang trọng đắt tiền, chỉ cần sạch sẽ là được.
Trong lúc trì chuyện, An Nhiên đã bưng lên bốn cốc nước ô mai.
Trong đó có ba cốc thêm đá, một không không có, nhìn là biết cốc đó của Tinh Tinh.
"Cảm ơn chị."
Nhận lấy cốc nước, Tinh Tinh uống một ngụm, quả thật rất ngon nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cười càng thêm xán lạn.
"Không cần cảm ơn, em gái thật đáng yêu."
Không biết tại sao An Nhiên rất có cảm tình với bạn nhỏ mới gặp này.
Đó là loại cảm giác rất thân thiết rất quen thuộc.
Chẳng lẽ là do cô bé này có dung mạo rất giống mẹ nuôi?
Để ý thấy bên cạnh Tinh Tinh có một lọ hoa, An Nhiên rất tự nhiên đứng lên đặt bình hoa ra xa một chút.
Sau khi làm xong mới nhận ra Phó Hành và Cố Lan đều đang nhìn hành động không thể hiểu được của mình, cô ấy không khỏi cười lúng túng: "Con lo bạn nhỏ sẽ bị dị ứng với phân hoa."
Kỳ lạ thay, rõ ràng người dị ứng phấn hoa là mẹ nuôi của cô.
Tại sao cô lại lo lắng cô bé này dị ứng?
Cô bé này có lẽ không bị dị ứng phân hoa đâu.
An Nhiên thật sự không thể hiểu được những hành vi kì quái của mình hôm nay, chỉ có thể lễ phép mỉm cười ngại ngùng.
Nếu bây giờ trên sàn nhà có một cái lỗ, cô ấy nhất định sẽ chui vào, nhất định đó!
"Cảm ơn con, đúng là Tinh Tinh bị dị ứng với phấn hoa."
Cố Lan ôn hòa trả lời hóa giải bầu không khí xấy hổ, nhưng lại làm cho An Nhiên chú ý tới một việc: "Bạn nhỏ này cũng tên là Tinh Tinh sao? Cùng tên với mẹ nuôi, thật trùng hợp."
"Là nhẹ nhàng, chỉ đồng âm thôi."
Cố Lan muốn dời sự chú ý của An Nhiên.
"Là do con hiểu lầm, con xin lỗi."
"Chuyện này...!Tối nay hai chú định ở đây sao? Thật xin lỗi, trước đó con không biết mọi người định tới đây, nếu không bây giờ con qua nhà bạn ở mấy này, mọi người cứ ở lại đây đi."
An Nhiên sờ mặt mình, cô ấy có cảm giác mình là tu hú chiếm tổ chim khách.
Mặc dù mẹ nuôi hứa sẽ tặng cho cô căn hộ này làm quà tốt nghiệp, nhưng bây giờ cô ấy vẫn không có lý do gì để ở lại đây, danh bất chính ngôn bất thuận...
Cô nên rời đi thì hơn..