Edit + beta by DiiHy
------------------o0o--------------
Vẻ mặt Cố Lan có chút phức tạp, Phó Ti Thận nhìn không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được hình như cậu mình đang xúc động.
Nhưng anh không có ý định tìm hiểu sâu.
Đây là ân oán của những thế hệ trước, không đến phiên một tiểu bối như anh đi quản.
Chuyện cấp bách lúc này là phải an ủi cái bụng đang kháng nghị kêu ùng ục của anh.
"Con muốn làm chút đồ ăn, cậu muốn ăn gì không?" Anh đi đến phòng bếp.
"Định làm món gì?"
Cố Lan bày tỏ sự nghi ngờ sâu sắc về tài nấu nướng của thằng cháu nhà mình.
"Con nhớ trong nhà có mấy cái nồi tự hâm nóng thức ăn, trong tủ lạnh còn có bánh mì và hoa quả, tùy tiện hâm nóng là có thể ăn được."
Quả nhiên không thể ôm hy vọng gì với đứa trẻ lớn xác Phó Ti Thận này.
"Đừng lúc nào cũng ăn đồ ăn nhanh, không có dinh dưỡng."
Thở dài một tiếng, Cố Lan đứng dậy, thuận tay lấy cái chăn đã tuột xuống đắp lên người Tinh Tinh đang ngủ ngon lành, sải chân dài trực tiếp đi qua người Phó Ti Thận bước vào bếp.
Mở tủ lạnh ra, bên trong có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn văn còn tươi mới.
Cố Lan cẩn thận chọn, lấy ra hai hai quả cà chua và một nắm rau muống, còn có một khối thịt ba chỉ mỏng, khẩu phần ăn đủ cho ba người.
Thấy cậu nhà mình chuẩn bị nấu cơm, Phó Ti Thận lập tức hí ha hí hửng nhường lại phòng bếp, giống như Erha chỉ chờ được người cho ăn, mong ngóng dựa vào cửa bếp, trông chừng quá trình nấu cơm của cậu mình.
Cố Lan xắn hai ống tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp trắng nõn cân xứng, động tác lưu loát nấu cơm, dáng vẻ thành thạo.
Đầu tiên là nấu cơm, sau đó rửa sạch thịt ba chỉ, thêm hai lát gừng bỏ vào ninh trong nồi áp suất, vớt ra để một lúc rồi chế biến thành thịt kho tàu.
Thừa dịp đang hầm thịt, Cố Lan tiện thể làm món rau muống xào tỏi và canh cà chua trứng.
Khác với món canh cà chua trứng mặn thường thấy ở ngoài, Cố gia đã quen dùng món canh cà chua trứng ngọt.
Có vị chua chua ngọt ngọt, giống như uống nước đường.
Vài năm trở lại đây, số lần Cố Tinh Tinh xuống bếp không được coi là nhiều nhưng cũng không tính là ít, chí ít hai anh em Phó gia đều được cô dạy dỗ, cũng chỉ quen uống canh cà chua trứng ngọt, ngược lại không thể nào quen với những món vị mặn, luôn cảm thấy là lạ.
Cho nên Phó Ti Thận vô cùng hài lòng với hương vị đồ ăn do Cố Lan làm, thậm chí còn có chút hoài niệm.
Cơm cậu nấu có hương vị rất giống của mẹ, hình như đã lâu...!Anh chưa được ăn cơm mẹ làm.
Ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy đôi chân mũm mĩm của Tinh Tinh đang đạp tung cái chăn trên người, bụng nhỏ phập phồng theo hô hấp, giống như một con ếch xanh nhỏ.
Giật mình tỉnh lại, Phó Ti Thận cảm thấy đầu óc mình bị nước vào mới có thể nhớ đến mẹ.
Có lẽ bây giờ mà lắc đầu một cái còn có thể nghe thấy âm thanh của biển cả.
Bị mùi đồ ăn hấp dẫn, mũi nhỏ của Tinh Tinh khẽ nhúc nhích, cô bé ngửi mùi mĩ thực mà tỉnh lại.
"A..." Cô bé ngồi dậy với cái đầu bù xù, vừa dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vừa nhỏ giọng sữa gọi người: "Dì Đinh, Tinh Tinh dậy rồi."
"Dì Đinh đã sớm về nhà dưỡng lão, làm sao có thể ở đây chăm sóc nhóc con rời giường."
Một đôi bàn tay xương khớp rõ ràng vươn qua ôm lấy Tinh Tinh, ngay sau đó một khăn lông ẩm ướt đắp lên mặt xoa xoa.
Mãi đến khi mấy con sâu ngủ trong người Tinh Tinh bị xoa đến tỉnh lại.
Phó Ti Thận đứng một bên nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Cậu ơi, tốt xấu gì đấy cũng chỉ là bánh bao nhỏ trắng trẻo ba tuổi rưỡi, cậu không thể xuống tay nhẹ nhàng một chút à?
"Ăn cơm đi."
Không có chút cảm giác nào sau khi bị đối xử thô bạo, Tinh Tinh còn rất phối hợp ngẩng đầu nhỏ để lau mặt, lau xong thì thúc giục ăn cơm.
Đôi bàn tay nhỏ như bánh bột gạo của cô bé vắt qua vai Cố Lan, nửa người trên nghiêng nghiêng nhìn về phía bàn ăn mà chảy nước miếng.
Tư thế này rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ ngã lộn xuống, dọa cho Cố Lan vội vàng ôm chặt lấy cô.
"Nhóc con không muốn sống nữa phải không?!"
Giọng nói có chút bực bội: "Nếu không nghe lời, buổi chiều đừng mong đi khu vui chơi!"
"Khu vui chơi!"
Nghe thấy ba chữ mấu chốt này, Tinh Tinh sửng sốt, sau đó hậu tri hậu giác nhớ ra kế hoạch đi chơi hôm nay của bọn họ, sau đó...!
"Oa" Một tiếng khóc lên.
"Tinh Tinh ngủ thiếp đi, không thể đi khu vui chơi, ô ô ô..."
Cô bé khóc đỏ bừng cả mũi, nhìn rất đáng thương nhưng lại làm cho Cố Lan dở khóc dở cười.
"Rõ ràng người ngủ là tôi, còn có, ai nói với nhóc chỉ có thể đi công viên giải trí vào buổi sáng, buổi chiều cũng đi được, đồ ngốc."
Cưng chiều chọc nhẹ vào nhóc mũi Tinh Tinh, sau khi làm xong động tác này, không chỉ có Cố Lan, ngay cả Tinh Tinh cũng sửng sốt.
Từ khi sinh ra, Tinh Tinh hiếm khi gần gũi với người lớn như thế.
Dì bảo mẫu chỉ là bảo mẫu, dì ấy sẽ chăm sóc Tinh Tinh cẩn thận, nhưng dì ấy cũng có con của mình, mà hai người chỉ là quan hệ chủ tớ, cho nên sẽ không quá thân thiết với Tinh Tinh.
Ba mẹ phải bận rộn kiếm tiền, suốt ngày đều làm việc bên ngoài, có thể gặp Tinh Tinh ba lần một tuần là tốt lắm rồi, có nhiều khi hơn nửa tháng cũng không gặp được ai.
Ngay cả Tinh Tinh cũng gần như không nhớ nổi ba mẹ mình trông như thế nào, nếu không phải dì bảo mẫu liên tục cầm ảnh họ cho Tinh Tinh xem, cô bé...!
Hình như đã lâu chưa gặp ba mẹ, ngay cả ảnh chụp cũng chưa xem.
Gãi đầu một cái, Tinh Tinh kéo kéo cổ áo Cố Lan, nhỏ giọng hỏi: "Em trai, em có ảnh của ba mẹ không? Tinh Tinh...!Tinh Tinh không nhớ rõ ba mẹ."
"Không có."
Vừa nghe đến ba mẹ, mặt Cố Lan lập tức lạnh xuống, giọng điệu có chút châm chọc: "Hai người kia ngoài trừ kiếm tiền thì không biết cái gì khác, nhóc con còn nhớ thương bọn họ làm gì?"
"..." Miệng nhỏ của Tinh Tinh hơi mếu, muốn phản bác, nhưng lời Cố Lan nói chính là sự thật, mà vốn từ vựng của đứa nhỏ ba tuổi có hạn, không thể diễn đạt rõ ràng cho nên không biết nói thế nào, cuối cùng là tự mình hờn dỗi.
Bảo bảo tức giận, là loại khó dỗ dành nhất!
"Có ăn cơm không, tôi đã làm món canh cà chua trứng, thịt kho tàu và rau muống xào nhóc thích ăn nhất này."
"Ăn!" Tinh Tinh lớn tiếng trả lời, hai mắt tỏa sáng.
Em trai thật tốt, biết nấu ăn, lại còn là những món Tinh Tinh thích ăn.
Phó Ti Thận đang ăn cơm: "..."
Đột nhiên cảm thấy thịt trong bát không thơm.
Hóa ra những món này không phải làm cho anh sao?
Tuy nhiên, ánh mắt anh lại quét qua Cố Lan đang vụng về nghiên cứu cách mặc yếm cho Tinh Tinh, Phó Ti Thận giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu ăn cơm.
Xem ra quan hệ giữa mẹ và cậu cũng không tệ như anh nghĩ.
"Cái này phải lật qua."
Tinh Tinh đang vội vã muốn ăn cơm, thấy Cố Lan nghiên cứu nửa ngày cũng không xong nên tự mình ra tay chỉ huy.
Để cho tiện, yếm Phó Hành mua cho Tinh Tinh đều là loại dùng một lần*, sử dụng xong thì vứt, không cần giặt.
*Yếm giấy dùng một lần:
Loại yếm này là một mảnh giấy có hình thù kì lạ, chất liệu giống giấy dầu.
Để biến nó thành chiếc yếm, cần phải lộn phần túi nhỏ bên dưới để tạo thành miệng túi, sau đó quấn hai dây đai quanh cổ trẻ và dùng băng dính hai mặt đi kèm dính khít lại là được.
Vất vả mặc xong yếm cho Tinh Tinh, Cố Lan đã trực tiếp kiệt sức, đổ mồ hôi.
Anh không còn ý định ăn cơm nữa nên lấy một cái bát gắp đầy đồ ăn vào, sau đó đưa thìa cho Tinh Tinh, để cô bé tự ăn.
Tinh Tinh có thể tự ăn một mình, nhưng năm ngón tay ngắn ngủn mập mạp, cầm thìa không chắc, chỉ có thể dùng cả lòng bàn tay cầm lấy cán thìa, vụng về ăn cơm.
Cầm thìa như vậy nên khắp cả bàn đâu đâu cũng có cơm vương vãi, ngay cả trên đất cũng có.
Ăn cơm xong, hiện trường đã không thể dùng từ bừa bộn để hình dung.
Nhưng hai người kia cũng không quan tâm chuyện này, cùng lắm thì lại gọi người đến dọn dẹp là được.
"Xử lý cho sạch sẽ."
Cố Lan ôm lấy Tinh Tinh, ra hiệu Phó Ti Thận thu dọn tàn cuộc, sau đó trực tiếp mang theo đứa nhỏ đi rửa mặt.
Đã đồng ý đi công viên trò chơi, anh sẽ không nuốt lời.
Chẳng mấy chốc, Tinh Tinh đã được thay quần áo sạch sẽ mặc một chiếc váy nhỏ xinh, vui vẻ đeo ba lô nhỏ chạy ra ngoài cửa.
"Nhanh lên nhanh lên, đi thôi!"
"Chờ đã, mang giày vào trước đi, muốn đi chân trần đi chơi sao?"
Cố Lan chậm rãi theo sau, Tinh Tinh gấp đến nỗi giống như con ong mật nhỏ, vây quanh chân anh.
"Em trai, nhanh lên!"
Cô bé gấp gáp.
"Chân." Ngồi xổm xuống, cầm lấy đôi giày xăng đan nhỏ của Tinh Tinh, ra hiệu cô bé nhấc chân lên.
Tinh Tinh phối hợp nhấc chân lên để cho Cố Lan đi giày hộ mình.
Cả hai người đều không cảm thấy gì, nhưng Phó Ti Thận đứng ngoài quan sát từ đầu đến cuối lại bị sốc đến mù cả mắt.
Người đàn ông ôn nhu ngồi xổm xuống mang giày cho mẹ anh thật sự là ông cậu khí phách hiên ngang, lạnh lùng không có bạn bè sao?
Là giả rồi.
Biết đâu khi vừa kéo khóa sau lưng ông cậu này thì có một người khác bước ra thì sao?
Đây là điển hình cho việc xem TV quá nhiều.
Sau khi chuẩn bị xong, cuối cùng cũng khởi hành.
Tinh Tinh nắm lấy bàn tay to lớn của Cố Lan, bước nhanh ra cửa, vừa ra đến cửa, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, liền dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phó Ti Thận vẫn đang bất động: "Con trai, nhanh lên."
Cô bé nghĩ rằng Phó Ti Thận sẽ đi cùng.
Nhóc con thối vẫn còn nghĩ đến anh.
Đột nhiên có một loại cảm giác vui mừng khi đứa bé mình vẫn quan tâm đã trưởng thành, nhưng Phó Ti Thận vẫn từ chối: "Con còn có việc phải làm, hai người cứ đi đi."
Buồn cười, thật vất vả mới được giải phóng, sao anh có thể bỏ qua cơ hội này?
Hai người kia vừa đi, Phó Ti Thânn lập tức thu dọn hành lý chuồn đi, nếu không ở bên ngoài mười ngày nửa tháng, anh nhất định sẽ không về nhà!
Với lại những trò ở khu vui chơi, khi còn nhỏ anh đã được mẹ dẫn đi hơn mười lần, đã sớm chán...!
Đột nhiên sự im lặng bao phủ cả người Phó Ti Thận.
Đáng tiếc là Tinh Tinh đã đi theo Cố Lan nên không nhận ra cảm xúc thay đổi của con trai.
Lúc này cô nhóc đang ghé vào cửa sổ xe, hưng phấn nhìn cảnh vật bên ngoài đang nhanh chóng lùi lại sau, mong đợi được đến khi vui chơi nhanh hơn một chút.
"Công viên giải trí, tôi yêu công viên giải trí, công viên giải trí của Tinh Tinh..."
Cô bé còn vui vẻ tự sáng tác một bài hát cho công viên giải trí, mặc dù ngũ âm của bài hát này không được hoàn chỉnh nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tinh Tinh.
Ngay cả Cố Lan đang lái xe cũng bị cô bé lây nhiễm, không khỏi nở nụ cười.
"Vui vẻ vậy à?"
"Ừ, đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đến công viên giải trí." Tinh Tinh vừa giơ tay thể hiện số 1 vừa nhấn mạnh nói.
"Trước kia chưa đến đó bao giờ sao?
"Đến cửa còn không được ra thì làm sao mà đi được?" Tinh Tinh chu miệng, bé không biết bay, không thể nào đi công viên giải trí một mình.
Chưa từng ra khỏi cửa, Cố Lan không tự chủ mà cười lạnh.
Ồ, cặp bố mẹ đó còn vô trách nhiệm hơn anh nghĩ.
"Em trai đến đó lần nào chưa?" Cô bé đang hỏi về công viên giải trí.
"Đi rồi...!Một lần." Giọng Cố Lan hơi trầm xuống.
Anh đột nhiên nhớ lại, chuyến đi đến công viên giải trí duy nhất trong đời này của mình, hình như là do Cố Tinh Tinh dẫn anh đi khi tốt nghiệp tiểu học.
Mặc dù hai người chơi được một nửa thì cãi nhau ầm ĩ, mỗi người ôm một bụng tức giận về nhà, nhưng thật ra thì...!
Cũng khá vui vẻ.
------------Hết Chương 9------------
07/09/2020
Editor có lời muốn nói: Do đã vào năm học mới thời gian rảnh của Hy không còn nhiều nên không thể đăng chương liên tục như hồi hè, chỉ được 1-2 chương/ tuần thôi 。゚・ (>﹏