TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

---------------------o0o------------------

Phải công nhận là manh mối Phó Ti Thận và An Nhiên cung cấp vô cùng đúng lúc, giống như nắng hạn gặp mưa rào.

Trước kia bọn họ bị động không ra tay, lý do lớn nhất là họ không xác định được kẻ ẩn nấp đằng sau là ai. Nếu hành động tùy tiện sẽ gây ra hậu quả khôn lường, cũng dễ bị đối phương dồn lực phản kích.

Nay đã khoá được mục tiêu nên mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Cộp cộp cộp. . ."

Âm thanh thanh thúy của giày cao gót từ cầu thang truyền đến. Tinh Tinh theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy một phiên bản phóng to của mình mặc một chiếc váy cao cổ đỏ rực, mái tóc dài xoã trên vai, dáng người yểu điệu đang đi về phía mình.

"Ủa?" Cô nhóc đầu đầy chấm hỏi: "Cô là ai?"

Tinh Tinh lớn rũ mắt, đôi mắt đào hoa tinh xảo sau khi được trang điểm lại càng thêm vẻ quyến rũ diễm lệ, một cái liếc mắt cũng tràn ngập phong tình, như thể ở trước mặt là người mình yêu sâu đậm.

Tiếc là khi mỹ nhân mở miệng nói chuyện lại là một giọng nam nghiến răng nghiến lợi: "Là em trai mi đây."

-- Đây là Cố Lan?!  (Bất ngờ khum quý zị )

Phó Ti Thận và An Nhiên vừa uống được ngụm trà đã thi nhau ho sặc sụa không ngừng, đủ để thấy hai người này sợ đến mức nào.

Đáng sợ quá đi mất! Vậy mà cậu/ em trai dì Tinh lại đi mặc quần áo con gái, còn đống giả thành mẹ/ dì Tinh. Chuyện này là sao đây?

Thật ra An Nhiên đã đoán được mấy vị trưởng bối này muốn làm gì, nhưng suy đoán chỉ là suy đoán mà thôi, cô ấy vẫn bị sốc trước việc đang sảy ra.

Không ngờ em trai dì Tinh lại có thể vì dì ấy mà làm những chuyện này.

An Nhiên chợt cảm thấy những tin đồn về mối quan hệ bất hoà của hai chị em dì Tinh đều là giả dối. Nếu thực sự có mâu thuẫn thì bây giờ Cố Lan không cần thiết phải làm điều này để bảo vệ chị gái.

An Nhiên vốn không biết rõ chân tướng, cô ấy cho rằng quan hệ giữa Cố Lan và Tinh Tinh vẫn cứng nhắc như trước.

"Ai dám cười thì chết với ông đây."


Rõ ràng là dáng vẻ của một phu nhân nhà giàu, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng vừa đúng tiêu chuẩn, ưu nhã yêu kiều, nhưng lời nói phun ra từ miệng của vị Phu nhân này lại thô lỗ đến mức người nghe phải run sợ.

Phó Ti Thận và An Nhiên im lặng một giây, cười trên nỗi đau của người khác quả thật là không đíng, đặc biệt người này còn là trưởng bối.

Dù có buồn cười cũng phải cười trộm trong lòng. . . Khụ khụ.

Cố Lan vẫn là Cố Lan, người vừa mới mở miệng đã khiến cho hiện trường hoàn toàn yên lặng.

Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc là những người biết được chuyện này, cũng biết Cố Lan lên lầu làm gì, nên bây giờ nhìn thấy người đang đứng trước mặt thì họ rất bình tĩnh không có chút phản ứng thái quá nào.

Cùng lắm là thầm khen Cố Lan cải trang thành phụ nữ đúng là rất giống Tinh Tinh, không hổ danh là chị em ruột.

"Cậu, cậu định làm gì?"

Phó Ti Thận nhịn cười nhưng không nhịn được sự tò mò.

"Cố Tinh Tinh mất tích đã lâu." Phó Hành trả lời thay Cố Lan: "Nếu còn không xuất hiện sẽ rất dễ bị nghi ngờ."

Một người đang sống sờ sờ tự dưng lại biến mất, bất kể thế nào cũng để lại một số dấu vết.

Trước đó bọn họ đã nói dối mấy lần để che giấu tung tích của Tinh Tinh làm cho rất nhiều người sinh nghi.

Chẳng hạn như Hàn Vi Lam, An Nhiên. . .

Còn rất nhiều người quen biết Tinh Tinh nhận ra rằng họ không thể liên lạc với cô trong một thời gian dài và bắt đầu nghi ngờ.

Thậm chí lúc trước Phó Hành còn nhận được điện thoại hỏi thăm từ phía cảnh sát rằng có một người nào đó đã báo án rằng họ không liên lạc được với Cố Tinh Tinh trong một thời gian dài và nghi ngờ rằng cô gặp tai nạn hoặc mất tích.

May là chuyện này đã được Phó Hành tìm cách giải quyết cho qua.

Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, Cố Tinh Tinh cần phải xuất hiện trước mắt mọi người, không cần cô phải làm gì, chỉ cần chứng minh cho mọi người biết: "Tôi vẫn còn sống, bình an khoẻ mạnh và chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Cách này không chỉ đánh tan nghi ngờ của mọi người mà còn dụ được kẻ thần bí đang nấp trong bóng tối lộ diện.


"Mặc dù lớn lên giống nhau, nhưng chiều cao của cậu và mẹ chênh lệch quá nhiều, dáng người cũng khác nhau, rất dễ bị nhận ra."

Phận làm con trai khi nhìn thấy mẹ mình có một thân hình lực lưỡng như núi cũng rất là áp lực.

Không chỉ áp lực về mặt tâm lý mà cậu còn thấy khó chịu về mặt thể chất nữa.

"Không cần lo chuyện này, chúng ta chỉ cần Cố Lan ngồi trong xe và lộ mặt vài lần là được."

Chỉ cần không trực tiếp đứng dậy, nhờ xe ô tô xe chắn là có thể dễ dàng vượt qua được ánh mắt công chúng.

Mọi chuyện quả đúng như dự đoán. Sau khi Cố Tinh Tinh đích thân lái xe đến công ty để đón Phó Hành tan tầm liên tục vài lần, mọi người đã biết tin Phó phu nhân thực sự trở về.

Ngày nào cô cũng đến đón chồng tan tầm, khoe ân ái đến nỗi nhân viên trong công ty chua đến ê răng.

Tuy nhiên cũng có người nghen ăn tức ở đồn đoán rằng cô làm vậy là để tuyên bố chủ quyền, đề phòng một số tiểu yêu tinh lão yêu tinh nào đó nhân lúc cô vắng nhà mà mon men lợi dụng.

Thời buổi này ấy mà, tiểu yêu tinh xếp đầy ngoài đường cái kia kìa.

Về phần lão yêu tinh. . . mọi người đều biết đó là ai.

Trình Tiêu Tiêu ngồi một mình trong quán cà phê, thất thần nhấp một ngụm cà phê đen.

Nếu để ý sẽ thấy vị trí ngồi của cô ta rất khéo, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn bao quát mọi thứ ở bên ngoài.

Đối diện quán cà phê là cửa tập đoàn Phó thị.

Chiếc siêu xe màu xanh lam kiêu ngạo chói mắt đang dừng lại trước cổng tập đoàn Phó thị, cửa sổ xe hơi hạ xuống lộ ra một bên mặt tinh xảo diễm lệ.

Đỗ xe xong, người nọ cầm điện thoại di động, không biết là gọi cho ai.

Mười phút sau, câu trả lời đã được tiếp lộ.


Phó Hành một thân vest đen chỉnh tề, sải bước ra khỏi công ty.

Bây giờ mới hoàng hôn, sắc trời chưa tối hẳn.

Ánh hoàng hôn rực rỡ rơi trên người Phó Hành, tạo ra sự tương phản cực độ giữa ánh sáng và bóng tối trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh.

Thời gian dường như phá lệ ưu đãi cho người đàn ông này, hai mươi năm trôi qua không chỉ không làm hao mòn vẻ đẹp trai của anh mà còn lắng đọng một loại khí tức thành thục độc đáo, khiến cho người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng càng thêm mê hoặc lòng người.

Trình Tiêu Tiêu đã bị mê hoặc thật sâu.

Cô ta dán chặt mắt vào Phó Hành, bỏ qua hết mọi thứ xung quanh, thậm chí còn nghĩ rằng người đàn ông ấy đang từ từ đi về phía mình, đi thẳng vào lòng cô.

Và cô ta sẽ hiến dâng trái tim chân thành và nhiệt tình nhất của mình bằng cả hai tay!

Khuôn mặt thanh lệ dần bị vẻ mơ màng si mê bao phủ.

Không chờ cô ta vui vẻ đứng dậy chào đón người tình trong mộng, Phó Hành bất ngờ trông thấy vợ đến đón anh sau giờ làm việc.

Đôi môi mỏng hơi cong lên lộ ra một nụ cười đẹp trai mê người, hình như anh rất vui, nhanh chân bước đến chỗ vợ mình, mở cửa lên xe.

Cố Tinh Tinh không lái xe đi luôn mà ở trong xe cười rạng rỡ nói chuyện với Phó Hành, giữa hai người có một loại tư thái vô cùng thân thuộc, là loại cảm giác không để người ngoài chen vào.

Nó giống như là. . . một gia đình.

Đúng vậy. Họ là vợ chồng được pháp luật công nhận, đương nhiên là người một nhà.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trình Tiêu Tiêu lập tức trở nên dữ tợn.

Cố! Tinh! Tinh!

Hai mươi sau năm trước, mày gài bẫy để mang thai con của Phó Hành, lấy Cố gia ra uy hiếp để gả cho anh ấy, phá hoại tình yêu của tao.

Hai mươi sáu năm sau, tao nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của mày, làm cho mày thân bại danh liệt!

"Đinh."

Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.


Trình Tiêu Tiêu thu lại biểu tình vặn vẹo, bình tĩnh nhìn điện thoại.

Trên màn hình điện thoại là một loạt hình ảnh của một đứa trẻ trong những hoàn cảnh khác nhau, còn kèm theo một tờ chứng nhận quan hệ cha con được gửi đến.

Nếu ai biết Tinh Tinh mà nhìn thấy những tấm ảnh này sẽ nhận ra nhân vật trong đấy chính là Tinh Tinh sau khi thu nhỏ!

Phó Hành ngồi trong xe mỉm cười nói với Cố Lan: "Cá cắn câu."

"Để cho ả ta cắn chặt thêm chút nữa." Trên mặt Cố Lan là nụ cười ngọt ngào nhưng lại giống như rắn độc đang ẩn nấp trong bóng tối, âm lãnh nhìn chằm chằm con mồi.

Hai người này rõ ràng là đang tính kế người ta mà vẫn phải giả bộ thân mật, có trời mới biết trong lòng bọn họ ghê tởm đến mức nào.

Về nhà nhất định phải ôm Tinh Tinh nhiều hơn mới được, rửa mắt và thanh lọc đầu óc.

"Tinh Tinh thích tôi nhất, về nhà tôi nhất định sẽ ôm con bé đầu tiên, anh đừng có mà giành với tôi." Cố Lan ném cho Phó Hành một ánh mắt sắc như dao.

Phó Hành bình tĩnh hơn, ánh mắt tập trung vào quần áo và tóc giả trên người Cố Lan: "Hình tượng bây giờ của cậu sẽ doạ con bé khóc thét."

"Tôi làm vậy là vì ai?" Cố Lan nghiến răng, "Tôi hy sinh lớn như vậy, nếu con nhỏ kia mà không quý trọng thì đáng bị ăn đòn!"

Phó Hành không thèm để ý tới anh ta, bây giờ Cố Lan là người sủng Tinh Tinh nhất nhà.

Cậu ta dám đánh sao?

Không bị nhóc con đó leo lên đầu làm mưa làm gió là đã không tệ lắm rồi. Dù Tinh Tinh ngoan thì ngoan thật nhưng sức chiến đấu cũng không phải dạng vừa đâu, có thể làm cho người ta phát điên lên đấy.

Vừa bước vào cửa Cố gia, chào đón Cố Lan là một con khủng long bằng bông đập thẳng vào mặt.

Bộp một tiếng, con khủng long từ từ trượt xuống rồi rơi trên mặt đất, cái bụng màu sáng hướng thẳng lên trời.

Trên bụng con khủng long là một lớp trang điểm cao cấp.

An Nhiên tình cờ nhìn thấy cảnh này, khoé miệng khẽ giật giật: ". . ."

Cậu còn dùng đồ trang điểm nữa hả?

----------------To be continued---------------

19/08/2022


Bình luận

Truyện đang đọc