TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI



"Hàm Hàm, còn rất nhiều bạn đang khóc, chúng ta cùng đi dỗ bọn họ nín nhé?" Tinh Tinh nắm tay Hàm Hàm nói nhỏ.

"Ừ." Hàm Hàm lau nước mắt, thoải mái đồng ý.

Tinh Tinh là một đứa nhỏ ấm áp, điều này Phó Hành đã biết lâu rồi.

Nhưng anh không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại lợi hại như vậy.

Vốn dĩ ngay cả giáo viên nhà trẻ còn đang cảm thấy luống cuống trước một đám trẻ con đang thi nhau khóc.

Thế mà lại bại dưới sách lược khóc của Tinh Tinh: Khóc không đáng yêu, tặng bạn kẹo này, nắm tay nhé, chúng ta là bạn tốt.
Cuối cùng, các cô giáo đều ngạc nhiên phát hiện, mình lại vô dụng như vậy.

Bởi vì dưới sự hướng dẫn của Tinh Tinh tất cả các bạn nhỏ đều nắm tay nhau, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, ngẩng đầu nhìn cô giáo một cách đáng yêu.

Cô giáo nhà trẻ: "..."
Chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như thế này.

Nhưng miễn sao kết quả tốt là được, quá trình như thế nào cũng không quan trọng.

Có Tinh Tinh giúp đỡ ổn định trật tự, mấy cô giáo cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong ba ngày học thử, giáo viên cũng không thể dạy bọn nhỏ những kiến thức quá nâng cao.

Bọn họ chỉ cần để các bạn nhỏ chơi đùa, giúp bọn chúng kết bạn với nhau trong bầu không khí vui vẻ, sau đó lại hướng dẫn bọn trẻ từng chút một để chúng thích nhà trẻ, xóa tan sự kháng cự của chúng với nhà trẻ.

Sự thật đã chứng minh những cô giáo mầm non này rất lợi hại.

Đến trưa, khi phụ huynh từ phòng gián sát đi ra đón con tan học, nhưng đám trẻ này lại lưu luyến không muốn về nhà.

"Mẹ, con và Tinh Tinh có thể cùng nhau sống ở nhà trẻ không?"
Bạn nhỏ Hàm Hàm trái nắm tay bố phải nắm tay mẹ đi ra ngoài, vẫn ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.

"Không thể."
Mẹ Hàm Hàm rất dịu dàng nhưng kiên quyế gạt đi ý nghĩ mơ mộng của con gái mình, "Tinh Tinh phải về nhà với bố cô bé, Hàm Hàm cũng phải về nhà với bố mẹ, nếu không sẽ không có cơm ăn."
"Vậy thì không được, con muốn ăn cơm."
Nếu không thể chọn cả cơm và Tinh Tinh thì Hàm Hàm...!Hàm Hàm vẫn nên chọn cơm đi.

Không có cơm ăn cô bé sẽ chết mất, hoảng sợ.jpg

"Chú ơi, chú..."
Tinh Tinh vừa nhìn thấy Phó Hành đã lập tức bỏ rơi người bạn nhỏ mới quen, lao nhanh vào ngực anh như một viên đạn.

Ôm Tinh Tinh đứng dậy, Phó Hành thuần thục xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cười dịu dàng: "Hôm nay Tinh Tinh có ngoan không?"
"Siêu ngoan! Tinh Tinh rất rất ngoan." Tinh Tinh hét lớn, sợ rắng nếu nói nhỏ quá Phó Hành sẽ thấy cô bé không ngoan.

"Giỏi lắm!" Phó Hành thưởng cho Tinh Tinh vài lần nâng người lên cao, bé vui vẻ không ngừng cười ha ha, dựa vào người Phó Hành ý muốn chơi tiếp.

"Nữa đi nữa đi, nâng cao nữa đi, Tinh Tinh muốn được nâng lên cao."
"Không được, tay chú đau quá không nâng được Tinh Tinh.".

đam mỹ hài
Giả vờ đáng thương đấm bóp cánh tay, lập tức hấp dẫn được sự quan tâm của tiểu thiên sứ ấm áp.

"Tại Tinh Tinh nặng quá ạ? Rất xin lỗi, để Tinh Tinh thổi cho chú nhé."
Tinh Tinh cố gắng phồng má thổi mấy cái.

Phó Hành không cảm giác được bao nhiêu gió nhưng trong lòng lại như có một dòng nước ấm chảy qua.

Không nhịn được thân mật dùng mặt mình cọ xát với gò má trắng nõn của Tinh Tinh, cằm lún phún râu làm cho mặt cô bé hơi ngứa, khiến bé không ngừng né tránh hết lần này đến lần khác: "Ha Ha Ha...!Ngứa quá..."
"Buổi trưa chúng ta đi ăn cơm với em trai nhé?"
Anh có vài chuyện làm ăn cần thương lượng với Cố Lan, còn có một vài đối tác làm ăn, đúng lúc đưa Tinh Tinh đi cùng.

"Vâng, đi nhanh thôi, Tinh Tinh rất nhớ em trai."
Đã lâu không gặp Cố Lan nên bây giờ Tinh Tinh rất nhớ, nghe Phó Hành nói xong thì lập tức giục anh đi nhanh một chút, bé rất muốn gặp em trai.

"Bé con không có lương tâm, mới hôm qua còn nói thích chú nhất, bây giờ vừa nghe nói đến em trai đã không cần chú nữa rồi."
Phó Hành chọc nhẹ vào chóp mũi Tinh Tinh, giọng nói có chút ghen tị.

"Không phải, Tinh Tinh thích chú nhất."
Thấu xe sắp lật, Tinh Tinh vội vàng ôm lấy Phó Hành, cái miệng đầy nước miếng hôn hai cái lên mặt anh.

"Yêu thích như vậy chú không chịu nổi đâu." Bất đắc dĩ rút khăn giấy ra lau mặt.

Phó Hành và Cố Lan hẹn nhau ở phòng bao trong một nhà hàng.

Nơi này được cải tạo từ một tứ hợp viện, nội thất trên trong rất tinh tế, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, vườn hoa hồ nước núi giả đều đủ cả, giống với phong cách sân vườn Giang Nam điển hình.

Hình thức bên trong đều là các phòng bao, tính bảo mật rất tốt, là nơi thích hợp để đàm phán công việc quan trọng hoặc một vài giao dịch bí mật.


Nhà hàng chỉ tiếp những khách quen, hoặc khách mới do khách quen đưa đến, mỗi ngày chỉ làm hai mười bàn tiệc, không hơn.

Muốn ăn ở đây thì phải đặt trước ít nhất một tuần
May là bà chủ nhà hàng này là bạn học của Cố Tinh Tinh từ mẫu giáo lên đến cấp ba, mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.

Cho nên người nhà như Phó Hành cũng được hưởng ké, khi anh muốn đặt chỗ chỉ cần gọi điện trước một ngày là được.

Vừa bước vào cửa nhà hàng, đã có hai cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ sườn xám mỉm cười chuyên nghiệp dẫn bọn họ đến phòng bao đã đặt trước.

Cố Lan đã đến trước, hai bên hắn còn có hai người đàn ông đang ngồi.

Một béo một gầy, tuổi tác khoảng chừng ba đến bốn mươi tuổi.

Người đàn ông mập có dáng vẻ hiền hòa, cười lên giống như phật Di Lặc, nhưng ai đã quen hắn thì không dám khinh thường lão hồ ly này.

Người đàn ông gầy có khuôn mặt rất đẹp, người này có nữ tướng*, còn là kiểu âm nhu mỹ nhân.

*Nam giới có nữ tướng: chỉ người đàn ông có tướng mạo phụ nữ.

Thời gian giống như rất ưu đãi với anh ta, đã mấy chục năm trôi qua mà không để lại một chút dấu vết gì.

Nhưng đừng nhìn khuôn mặt đẹp mắt của anh ta mà coi nhẹ con người, so với phật Di Lặc, tên này còn không dễ trêu hơn, một khi đã tính kế người khác chỉ sợ người đó bị bán mà còn vui vẻ giúp anh ta đếm tiền.

"Chủ tịch Phó, lâu rồi không gặp."
Thấy Phó Hành đến, phật Di Lạc dẫn đầu đứng dậy thân thiết tươi cười chào hỏi, nhìn thấy Tinh Tinh trong ngực Phó Hành cũng rất vui vẻ lấy hai cái lạt điều trong đĩa điểm tâm trên bàn đưa cho bé.

"Bạn nhỏ có muốn ăn cái này không, vừa giòn giòn, thơm thơm lại còn ngọt."
"Cảm ơn chú."
Tinh Tinh không trực tiếp đưa tay ra nhận.

Trước tiên bé ngẩng đầu nhìn Phó Hành, thấy anh gật đầu mới dám đưa tay ra nhận.

"A, đứa nhỏ này ngoan thật, chắc cũng phải tầm tuổi cháu trai nhà tôi nhỉ?"
Thấy Tinh Tinh vừa ngoan lại lễ phép, nụ cười trên khuôn mặt mập mạp của phật Di Lặc càng thêm sâu, có thể thấy ông ta rất thích trẻ con.

"Tinh Tinh lớn hơn một tuổi."
Phó Hành ngẩng đầu, lần lượt chào hỏi với phật Di Lặc và âm nhu mỹ nhân: "Lư tổng, Tiêu tổng."

"Ba người làm gì vậy, công ty mở cuộc họp thường niên ở đây à, kìm nén như vậy không thấy sợ sao?"
Cố Lan không chịu được liếc mắt, đứng dậy ôm Tinh Tinh khỏi tay Phó Hành.

"Tinh Tinh nhớ anh không?"
"Nhớ! Mấy ngày nay Tinh Tinh đều nhớ đến nỗi không ngủ được." Không biết tiểu gia hỏa này được được từ ai, mở miệng ra cái là dỗ ngọt người ta.

"Vậy sao?" Lông mày khẽ nhướng lên, Cố Lan mặc niệm trong lòng: có quỷ mới tin nhà mi.

Tim của cải trắng này rộng như biển, mỗi ngày được sủng ái không hết, làm gì có thời gian nhớ đến con tôm nhỏ vắng nhà như hắn?
Quả nhiên, người hiểu Tinh Tinh nhất vẫn là người em trai không mấy hợp nhau khi còn bé.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tiểu bá vương.

Bỗng Tinh Tinh mở miệng dỗ Cố Lan đến mực nghe lời: "Mỗi khi nhìn những ngôi sao trên bầu trời kia là lại nhớ đến anh, nhìn thấy trăng cũng nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh mười tám lần."
"Tinh Tinh ngoan quá."
Hài lòng sờ sờ cái đầu nhỏ, Cố Lan lấy một sơi dây chuyền nhỏ đeo lên cổ Tinh Tinh, "Quà cho em."
"Oa-- đẹp quá!"
Tinh Tinh cúi đầu cầm lấy sợi dây chuyền, ngạc nhiên thốt lên.

Trên sợi dây chuyền bạch kim mảnh mảnh có một quả cầu nhỏ, bên trong quả cầu là một bầu trời đầy sao.

Nhìn vào trong quả cầu có thể thấy những dải ngân hà thu nhỏ, đẹp như mơ.

Đúng là không người phụ nữ nào có thể từ chối món trang sức như vậy.

"Tinh Tinh rất thích, cám ơn anh....!Anh họ."
Phó Hành đã dạy bé, lúc ở ngoài không thể tùy tiện gọi Cố Lan là em trai, Tinh Tinh rất ngoan tuân theo quy ước.

"Này, anh Cố, đứa nhỏ này là con nhà ai đây?"
Lư tổng dùng cùi chỏ mập mạp đẩy đẩy tay Phó Hành, vẻ mặt tò mò.

"Ông không thấy sao, bé gái này rõ ràng là người Cố gia."
Tiêu Hàm Hiên hất cằm, chỉ về phía Cố Lan.

"Tôi không mù nên tất nhiên là thấy, nhưng cái tôi tò mò là thân phận của đứa nhỏ!"
Đứa trẻ này được Phó tổng đích thân đưa đến, nghĩ thôi cũng biết thân phận của nó không hề đơn giản.

"Là em họ của Cố Lan."
Phó Hành nói luôn thân phận mới của Tinh Tinh, cũng không quan tâm hai người kia có tin hay không.

Thực tế là hai lão hồ li kia cũng không tin lời anh nói.

Dù sao mọi người cũng đã quen biết vài chục năm, ai lại không biết rõ đối phương.

Bọn họ chưa từng nghe nói Cố gia có họ hàng nào thân đến mức nhờ vả Cố Lan chăm sóc tiểu bá vương này.


Tuy nhiên người nói câu này là Phó Hành, nên hai người cũng không cố tìm hiểu chân tướng.

Hôm nay bọn họ hẹn nhau là có việc cần thương lượng, nói chuyện phiếm chỉ là phụ, mọi người rất nhanh đi vào vấn đề.

Mấy chuyện kinh doanh này Tinh Tinh không hiểu nên bé dứt khoát không nghe nữa, chuyên tâm ngồi trong lòng Cố Lan sai hắn gắp thịt cho mình.

"Ăn nhiều rau vào, con nít không được kén ăn."
Sau khi liên tục gắp cho Tinh Tinh mấy miếng thịt, Cố Lan chuyển mục tiêu, gắp cho bé rất nhiều rau.

"Không thích..."
Tinh Tinh cầm thìa nhỏ ăn đồ trong bát, đột nhiên nói không muốn ăn nữa.

"Không thích cũng phải ăn."
Đáng tiếc là Cố Lan đã quá hiểu cô bé, không cho phép bé kén ăn.

Ủy khuất xúc từng miếng đồ ăn, dáng vẻ rất đáng thương.

Lư Để ngồi đối diện thấy vậy không khỏi thắc mắc, lẽ nào đầu bếp hôm nay phát huy thất thường, đồ ăn không ngon.

Thuận tay gắp cho mình một miếng sứa trộn, hương vị chua cay lại giòn giòn, vẫn như mọi khi.

Trẻ con đúng là khó hầu hạ.

Lắc đầu, Lư Để lại gắp một miếng gà luộc, vô tình hay cố ý xem nhẹ những món rau trên bàn.

Thịt ngon thế này, sao phải ăn rau?
Người chứ có phải dê đâu mà suốt ngày gặm cỏ.

Vừa ăn cơm vừa thảo luận công việc, một bữa ăn kéo dài rất lâu.

Đến khi bàn công việc xong đã sắp đến giờ cơm tối, xem ra bọn họ đã ăn bữa cơm trưa này rất lâu, có thể gộp hai bữa làm một luôn cũng được.

Kết quả cũng làm mọi người hài lòng.

Lư Để và Tiêu Hàm Hiên ký hợp đồng xong lần lượt rời đi, trên mặt đều mang nét tươi cười.

Phó Hành với Cố Lan cũng đạt được mục đích, hai người nhìn nhau cười, lại không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn Tinh Tinh.

Tiểu gia hỏa nằm trong lòng Cố Lan ngủ say như heo con, gọi mãi cũng không dậy.

"Thôi cứ để cho con bé ngủ, để tôi ôm cho."
Ngăn cản Cố Lan đang định đánh thức Tinh Tinh dậy, Phó Hành cởi áo khoác quấn quanh người Tinh Tinh, ôm cô bé về nhà.

----------------Hết Chương 29---------------


Bình luận

Truyện đang đọc