Editor: DiiHy
----------------------o0o---------------------
Ngày Tinh Tinh xuất viện không có nhiều người đến như dự kiến.
Chủ yếu vì hôm là ngày đi làm không phải ai cũng rảnh rỗi, cho nên cuối cùng chỉ có Phó Hành và Cố Lan dành ra chút thời gian để đến, cộng thêm cả An Nhiên.
An Nhiên còn đang đi học, không bận đến nỗi chân không chạm đất như những người khác, dù không thể nói là nhàn hạ nhất nhưng chắc chắn là người rảnh rỗi nhất.
Vì thế trong thời gian Tinh Tinh nằm viện, ngoài Phó Hành, cô ấy cũng bỏ ra rất nhiều công sức.
"Có quên gì nữa không?"
Kiểm tra lại lần cuối thấy mọi thứ đều ổn thì mọi người rời khỏi phòng bệnh.
Phó Hành đẩy Tinh Tinh, Cố Lan đi làm thủ tục xuất viện cho cô, An Nhiên thì hỗ trợ xách một vài túi đồ nhẹ đi theo Phó Hành và Tinh Tinh.
Những vật nặng đã được tài xế mang đi trước, có lẽ bây giờ đã xếp lên xe xong xuôi chỉ chờ bọn họ xuống là đi luôn.
Có lẽ là do cảm giác ngây ngốc trong bệnh viện thực mệt mỏi, nên động tác của mọi người rất nhanh nhẹn, tám giờ sáng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chưa tới chín giờ đã bước vào thang máy để xuống lầu.
Lái xe nhà họ Phó đã đậu xe ở lối vào toà nhà khoa nội trú, chỉ cần ra xuống lầu là có thể lên xe về nhà.
Thang máy từ từ hạ xuống, lúc này điện thoại của Phó Hành đổ chuông.
Là Cố Lan gọi.
"Alo. . ." Sau khi nhấc máy, anh chưa kịp nói gì đã bị giọng điệu nôn nóng ở đầu bên kia cắt ngang: "Dẫn Tinh Tinh đi vòng ra cửa sau, cửa chính có rất nhiều phóng viên đang chờ."
"Ừ." Phó Hành lập tức cúp điện thoại, ấn nút dừng ở tầng hai.
-- Đing đong.
Thang máy dừng lại ở tầng hai, khi cửa mở ra Phó Hành thấp giọng nói: "Đi thôi!"
Sau đó anh đẩy Tinh Tinh ra trước.
An Nhiên không nói gì, túm chặt chiếc túi trong tay và ngoan ngoãn đi theo Phó Hành.
Ba người đi đường vòng, đổi từ thang máy nên này sang cầu thang bộ, không có ý định đổi sang một thang máy khác.
"Giờ chú bế Tinh Tinh xuống trước, nếu con không cầm được xe lăn thì cứ đẩy nó đến trạm y tá để họ giữ hộ."
"Vâng, hai người không cần chờ con đâu, cứ lên xe đi trước đi ạ. Mấy phòng viên ngoài kia không biết con, nên con tự ra ngoài bắt xe cũng được."
An Nhiên suy nghĩ sâu xa hơn Phó Hành, cô định sau khi cất xe lăn xong đi thang máy xuống cửa chính giúp mọi người phân tán lực chú ý.
"Ừ, con đi cẩn thận."
Không lãng phí thêm thời gian, Phó Hành bế Tinh Tinh xuống lầu, tránh đi qua trước đại sảnh tầng một, trực tiếp đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm.
Vừa nãy Cố Lan gọi điện báo là thay đổi địa điểm đón.
Tài xế Phó gia tiếp tục chờ ở cửa khoa nội trú tạo cảm giác Phó Hành sẽ đi bằng cổng chính nhưng thực ra anh đã rời khỏi bệnh viện bằng xe của Cố Lan.
Tình huống bình thường Phó Hành sẽ không sợ mấy ký giả này.
Kể cả bây giờ và sau này anh cũng không có cảm giác này, nếu phiền phức quá chỉ cần một tờ đơn của luật sư hoặc một bản kế hoạch thu mua thì lỗ tai anh lập tức thanh tịnh.
Nhưng hôm nay còn có thêm một Tinh Tinh mới khỏi bệnh.
Mấy phóng viên đó đều đang đói tin tức, ai biết trong lúc hỗn loạn có vô tình đụng phải Tinh Tinh hay không?
Bây giờ Tinh Tinh là mạng của Phó Hành, anh tuyệt đối không để cô bị bất cứ tổn thương nào.
"Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"
Mãi đến khi bình an vô sự rời khỏi bệnh viện, Phó Hành mới hỏi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột làm anh không có thời gian tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Không biết tên cháu rùa nào. . ."
"Khụ khụ. . ." Anh trừng mắt cảnh cáo Cố Lan.
Chị cậu còn nhỏ, đừng dạy hư trẻ con.
Cố Lan bĩu môi không chút sợ hãi: "Sợ cái gì? Giờ chị tôi đã năm tuổi rồi, một thời gian nữa lấy lại ký ức hồi cấp hai sẽ nhớ lại cả một bộ sưu tập chửi thề đấy, đến tôi nghe còn thấy mặc cảm."
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, không biết tại sao Tinh Tinh lại trở nên nổi loạn, ngày nào cũng ăn mặc như nữ côn đồ và thường xuyên tuôn ra mấy lời tục tĩu, gián tiếp dạy hư Cố Lan lúc đó mới hai, ba tuổi.
Gọi cô là giáo viên vỡ lòng của hắn cũng chẳng ngoa.
Sau này Cố Lan lớn lên hiểu thêm nhiều đạo lý, hắn mới không thèm giáo sư chuyên dạy hư con nít này.
Thân làm chị gái nhưng lại không biết làm gương tốt cho em trai.
Cũng may khoảng thời gian này không kéo dài lâu, sau khi Cố Tinh Tinh lên cấp ba bị giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc chỉnh đốn, lại trở về làm một cô gái ngoan ngoãn kiêm học bá.
Thực ra ngay cả trong thời kỳ thanh xuân nổi loạn, thành tích học tập của Tinh Tinh vẫn thuộc hàng top, thứ hạng kém nhất của cô là top 10 trong lớp.
Vì vậy sự nổi loạn của cô hồi đó chỉ được coi là học bá nhàm chán trải nghiệm cuộc sống, dù thế nào đi nữa thì học bá vẫn là học bá, là sinh vật được nhóm học tra ngưỡng vọng.
Điều này khiến người ta thèm muốn đố kỵ.
"Không ngờ Tinh Tinh lại có lúc không nghe lời như vậy." Phó Hành nhìn sang cô gái đang chơi mô hình khủng long bên cạnh, Tinh Tinh lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, tức giận phản bác: "Tinh Tinh siêu siêu ngoan!"
Đừng tưởng rằng cô không hiểu hai người lớn này đang nói gì: "Bây giờ Tinh Tinh rất ngoan, sau này cũng ngoan như thế. Tinh Tinh có thể ngoan cả đời!"
Cô còn đưa ra lời hứa, mà không biết dáng vẻ cố gắng giải thích của mình trong mắt hai lão nam nhân rất đáng yêu.
Suýt chút nữa làm bọn họ nhào đến xoa đầu cô.
"Tinh Tinh ăn dễ thương lớn lên hả?"
"Không đâu không đâu, Tinh Tinh ăn cơm thịt đó." Đúng là đứa nhóc yêu thịt như mạng, chỉ nói đến thịt mà không hề nhắc đến rau củ.
"Ha ha ha ha. . ."
Cố Lan bị Tinh Tinh chọc cười, hắn quay tay lái chuyển hướng, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu thấy không có xe bám đuôi mới yên tâm: "Sở dĩ mấy phóng viên kia kéo nhau đến là do có người tung tin Tinh Tinh đang ở bệnh viện, người kia còn nói thẳng tên bệnh viện ra cho mọi người cùng biết."
Phó Hành hiểu.
Chỉ cần Tinh Tinh bị phóng viên chụp được một bức ảnh trong bệnh viện, dù sự thật như thế nào thì cuối cùng cũng có một vở kịch hào môn ra lò.
Ngay cả bên cạnh anh cũng lòi ra vài hồng nhan tri kỷ không có thật.
Sau đó giới truyền thông có thể tung tin Phó Hành có tình yêu mới quên tình cũ, bỏ vợ một mình trong bệnh viện không quan tâm.
Loại kịch bản này Phó Hành đã nhìn mãi thành quen, ngay từ khi con trai bước chân vào ngành giải trí anh đã cảm nhận được điều này.
"Điều tra xem ai là người tiết lộ thông tin?"
Ánh mắt Phó Hành âm trầm, hôm nay bọn họ bị người khác mưu hại trở tay không kịp, mặc dù không biết là ai nhàm chán như vậy, nhưng hành động này đã thành công làm anh ghê tởm, cũng phải khiến người kia trả giá cho hành vi của mình.
Chỉ trong vòng ba ngày, một số toà soạn tuần san và tài khoản công bị tập đoàn Phó thị thu mua và sáp nhập vào công ty giải trí của Phó Ti Cẩn, trở thành bộ phận thông tin của công ty.
Toàn bộ giới kinh doanh đều chấn động trước tin tức bất thình lình này, nhao nhao suy đoán xem Phó Hành định làm gì?
Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng Phó thị không tham gia lĩnh vực truyền thông nên muốn bổ sung khuyết điểm.
Nhưng sau khi thấy anh chỉ mua lại mấy công ty này và sáp nhập vào công ty của con trai cả, hoàn toàn không có ý định mở rộng chi nhánh.
Trăm mối nghi ngờ không có lời giải đáp.
Nhưng rất nhanh mọi người đều biết đám phóng viên này ăn gan hùm mật gấu dám chặn đường Phó Hành!
Không ai vui vẻ khi bị đám đông chặn đường phỏng vấn, đặc biệt Phó Hành không phải là người nổi tiếng, không có nghĩa vụ phải làm sáng tỏ đời tư.
Cho nên, hôm nay trời trở lạnh, chủ tịch Phó cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của tổng tài bá đạo.
Việc này xảy ra làm cho mọi người biết những gì nên làm và không nên làm, từ đó trở đi, dù có xảy ra chuyện gì cũng không ai dám đi đào móc thông tin về Phó Hành, thậm chí là cả tư liệu nhà họ Phó.
Ăn dưa tuy ngọt, nhưng nếu dưa phủ đầy gai thép thì mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, nghị luận của người ngoài về việc Phó phu nhân nằm viện cũng ít đi rất nhiều.
Cũng coi như là một mũi tên trúng mấy con chim.
Phó Hành xoa đầu Tinh Tinh, vốn là mái tóc ngắn ngang vai mềm mại đã biến thành tóc dài óng mượt đến eo, nhìn qua có chút khác biệt, nhưng sờ vào lại có cảm giác thoải mái như nhau.
"Hả?" Tinh Tinh đang lắp ráp mô hình khủng long nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại bị Phó Hành ấn xuống: "Không có việc gì, em chơi tiếp đi."
"Ồ." Tinh Tinh lại cúi đầu, tiếp tục chơi đồ chơi mới của mình.
Cô đã lớn rồi, những con búp bê và phim hoạt hình trước đây không thể làm cô hài lòng nữa, bây giờ Tinh Tinh thích lắp ráp các mô hình.
Tuy duy của cô rất linh hoạt, có thể tự lắp ráp thành công từng mô hình khủng long mà không cần sự giúp đỡ của người lớn.
Những lúc thế này Tinh Tinh đều cảm thấy rất thành tựu, hứng thú với mấy món đồ chơi này cũng tăng vọt.
Việc chăm sóc cô cũng trở nên dễ dàng hơn.
Mỗi ngày chủ cần đưa cho coi một bộ mô hình để lắp, sau đó đặt đồng hồ báo thức để đảm bảo Tinh Tinh ăn uống ngày ba bữa đúng giờ.
Thỉnh thoảng Phó Hành và mọi người có việc rời đi một lúc, có thể để bảo mẫu và vệ sĩ cùng trông chừng Tinh Tinh, nhưng thời gian tối đa không vượt quá nửa tiếng.
Bởi vì rời đi lâu bọn họ sẽ thấy nhớ, hoặc sợ Tinh Tinh bị bắt nạt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Nhưng với dáng vẻ hùng hài tử này thì làm gì có ai bắt nạt được cô, chỉ mong cô không đi bắt nạt người khác là tốt rồi.
"Tinh Tinh có thể gọi anh Niên Cao đến chơi cùng không?"
Có lẽ quá cô đơn khi chơi lắp ráp một mình, Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới tiểu đồng bọn đã lâu không gặp.
". . ." Phó Hành dừng một chút, vẫn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào. Bách Kỳ Ngọc nghe được câu này liền từ chối thay cháu trai: "Gia đình Niên Cao đi du lịch rồi, tháng sau mới về."
Hắn cũng không nói dối.
Đúng là gia đình Niên Cao có ý định đi du lịch, chỉ là chưa xuất phát mà thôi.
Nhưng điều này không ngăn cản Bách Kỳ Ngọc lấy đó làm cái cớ để từ chối Tinh Tinh.
Cô còn nhỏ không hiểu chuyện, bọn họ là người lớn thì không thể như thế.
Tinh Tinh không ý thức được tình trạng hiện tại của bản thân, cô không biết rằng mình không thể gặp lại đám tiểu đồng bọn của mình nữa.
Bởi vì cô tuyệt đối không thể bị lộ, mà Niên Cao lại lớn hơn Tinh Tinh một chút, nếu để cậu bé gặp Tinh Tinh sẽ nảy sinh những suy đoán mà mấy người nhà họ Phó không muốn nghe.
Vì sự an toàn của Tinh Tinh, cách tốt nhất là làm như vậy.
--------------Hết Chương 112------------------
30/09/2023