TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Trần Thúy Hoa trừng Hà Loan Loan một cái, cuối cùng lại đứng dậy đi đổ thêm nước sôi vào món cháo rau dại mặn chát kia, đám người chịu đựng ăn cho qua bữa.

Hà Loan Loan cũng múc thêm một chén nữa, dù sao cũng không thể để bọn họ nhìn ra điểm khác thường.

Cô làm bộ về phòng ăn, trên thực tế mang cháo vào trong nông trại muốn cho gà ăn.

Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, ngay cả gà cũng chê món cháo rau dại này!

Bữa cơm này, người nhà họ Hà ăn phải gọi là một lời khó nói hết, Hà Thủ Phúc miễn cưỡng ăn nửa bát, lại ngồi xổm ở chân tường phì phèo hút thuốc cho đỡ đói, Hà Đại Cương không ngừng thở dài, Dương Ngọc Phương ôm đứa bé âm thầm rơi lệ.

Chỉ có Trần Thúy Hoa ráng chịu đựng ăn một bát, sau khi ăn vào vẫn nhịn không được buồn nôn nôn khan...

Hà Linh Linh mắt thấy sắc mặt mọi người đều không đúng, chỉ có thể chấp nhận số phận đi rửa chén, chờ cô ta mệt bở hơi tai làm xong tất cả, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút liền phát hiện cánh cửa bị khóa từ bên trong rồi!

Cái này khiến Hà Linh Linh rất tức tối, cố ý gõ cửa rất lớn tiếng: "Loan Loan! Em mở cửa cho chị đi vào đi!"

Nhưng bên trong vẫn không có thanh âm, Hà Linh Linh liền càng thêm liều mạng gõ cửa!

Rất nhanh liền kéo Trần Thúy Hoa tới, Trần Thúy Hoa hét lớn một tiếng: "Hà Loan Loan! Mày làm gì đó? Vì sao không cho Linh Linh vào?"

Một lát sau, Hà Loan Loan mới chậm rãi mở cửa, cười híp mắt nhìn bọn họ: "Trước kia mỗi ngày tôi nấu cơm xong, rửa sạch bát trở về phòng, Hà Linh Linh không phải đều nói ở trong phòng không nghe thấy tiếng gõ cửa sao?

Mỗi lần bà đều nói tôi đợi đi, nói Hà Linh Linh ở trong phòng thay quần áo không tiện. Giữa mùa đông, trời mưa xuống, tôi đều phải đứng chờ ở ngoài cửa, có đôi khi nửa giờ, có đôi khi một giờ, chờ đến khi cô ta vui vẻ lại mở cửa cho tôi. Chuyện này các người đều biết hết nhỉ? Làm sao đến phiên cô ta, lại không được chứ?"

Cô lạnh như băng nhìn Trần Thúy Hoa.

Trần Thúy Hoa cắn răng: "Được, xem như mày lợi hại! Linh Linh, con đi vào ngủ đi, từ hôm nay trở đi mẹ sẽ đối xử với các con như nhau, cái giường kia hai đứa thay phiên ngủ, nấu cơm thay phiên làm! Như vậy được chưa?"

Hà Loan Loan cười đáp ứng: "Được thôi."

Về phần thay phiên thế nào, quyền lựa chọn nằm ở trong tay cô. Cô làm nhiều năm như vậy, hiện tại đến phiên Hà Linh Linh phải làm nhiều năm cho công bằng đúng không?

Hà Linh Linh có chút không muốn, nhưng nghĩ đến Hà Loan Loan chẳng mấy chốc sẽ bị ép gả đi, liền cũng ấm ức đồng ý.

Trần Thúy Hoa hung tợn nói: "Mau đi ngủ đi! Đừng có ầm ĩ nữa!"

Lúc này, Hà Loan Loan mới cho Hà Linh Linh vào nhà đi ngủ.

Có lẽ là Hà Loan Loan gây chuyện như thế nên Hà Linh Linh cũng đàng hoàng hơn, trực tiếp nằm trên chiếu dưới đất, cũng không dám nói cái gì làm cái gì.

Hà Loan Loan nằm ở trên giường, thoải mái, liếc qua Hà Linh Linh nằm trên mặt đất, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu!

Hà Linh Linh thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn sang một chút, trong nội tâm cô ta đều là hận thù.

Vì sao chuyện Vương Lão Lục lại không thành chứ? Đến cùng là xảy ra sai sót ở đâu? Không thành, không thể cứ buông tha Hà Loan Loan như vậy, công việc giáo viên tiểu học cô ta nhất định phải lấy được, tốt nhất phải sớm chút để Hà Loan Loan tức chết.

Nếu không lỡ như có một ngày Lý Quốc Chấn trở về, chuyện thân phận lộ tẩy làm sao bây giờ?

Nội tâm Hà Linh Linh đang lên kế hoạch, bụng lại càng ngày càng đói.

Nhưng hiện tại cô ta không thể động, phải đợi Hà Loan Loan ngủ thiếp đi mới có thể lấy bánh ngọt mình cất giấu ra ăn.

Khi Hà Linh Linh đói bụng, những người khác trong nhà họ Hà cũng đang chịu đói.

Hà Thủ Phúc hút t.h.u.ố.c lá cũng không đỡ đói, Trần Thúy Hoa miễn cưỡng ăn cháo rau dại vào hại bà ta tiêu chảy cả đêm, trong miệng mắng: "Cái con nhóc Hà Loan Loan không biết tốt xấu này, nếu không phải nó lười biếng không chịu nấu cơm thì tôi cũng sẽ không bị tiêu chảy!"

Nhìn thấy bà ta không nói lý lẽ như vậy, Hà Thủ Phúc ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.

Mà Hà Đại Cương bên kia cùng Dương Ngọc Phương ầm ĩ cả đêm, hai người đói đến n.g.ự.c dán lưng, con trẻ thì không ngừng khóc.

Hà Đại Cương an ủi Dương Ngọc Phương: "Chờ buổi sáng ngày mai, Loan Loan hẳn là sẽ nấu cơm, đến lúc đó chẳng phải có thể ăn cơm sao?"

Ngay lúc này, phòng Hà Loan Loan và Hà Linh Linh chợt phát ra một trận thét!

"A!! Mày trả lại cho tao! Trả lại cho tao!!"

Bình luận

Truyện đang đọc