TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Tuy mấy ngày trước Hà Loan Loan ở trong bóng đêm từng sờ thấy nó.

Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng vào lúc sáng trưng thế này...

Mặt cô lập tức nóng lên, nhanh chóng quay đầu sang một bên, cái tay cầm khăn lông bắt đầu run nhẹ!

Cố Dục Hàn khẽ nhếch môi, đáy mắt lộ ra ý cười trông cứ như một con sói xám xấu xa.

Anh biết cô sẽ thẹn thùng, nhưng không nghĩ tới cô lại đỏ mặt tía tai đến mức giống ráng chiều như vậy.

Hà Loan Loan run rẩy nói: “Cố Dục Hàn, em, em đi ra ngoài đã, trên người anh toàn là vết thương, anh tắm nhanh đi, ra ngoài em giúp anh bôi thuốc.”

Cố Dục Hàn gắt gao nắm chặt cổ tay cô, thấp giọng cười nói: “Thuốc không có tác dụng.”

Hà Loan Loan nghi hoặc cắn môi: “Hả?”

Người đàn ông lập tức túm cô tới bên cạnh bồn tắm, cọ vào mặt cô hôn một cái, sau đó mới thấp giọng lưu luyến nói: “Đường mới có tác dụng.”

Không chờ cô vợ nhỏ yếu ớt động lòng người trước mặt trả lời, anh lại nâng cằm cô, hôn lên một cái.

Rất nhanh, người đã bị anh kéo vào bồn tắm...

Khói bốc lên mờ mịt, trắng xóa như tuyết lại có thêm vài ánh đỏ.

Người đàn ông sau một hồi ác chiến, áp lực bên trong lồng ngực lập tức bùng nổ.

Hà Loan Loan chính là phần thưởng và niềm an ủi lớn nhất của anh.

Vốn dĩ Hà Loan Loan chỉ định giúp anh chà lưng, chăm sóc anh một chút, không ngờ chờ tới lúc tắm rửa xong, phòng tắm đã văng nước tứ tung, anh dùng áo sơ mi lớn bọc lấy cô, bế cô đi ra ngoài.

May mắn trong nhà không có ai, anh ôm cô vào phòng ngủ, nhấc chân đá cửa.

Hà Loan Loan cả người mỏi mệt nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh: “Thuốc ở trên bàn, anh mang lại đây em bôi giúp... Ô.”

Môi anh đào lại bị lấp kín.

Thì ra một trận ở bồn tắm khi nãy mới chỉ là bữa sáng của con sói xám này! Hiện tại vào phòng ngủ mới là bữa ăn chính!

Áo gối đã bị dày vò đến mức biến dạng, Hà Loan Loan gắt gao cắn môi, lúc bắt đầu còn phối hợp với anh nhưng lúc sau đã không nhịn được mắng: “Cố Dục Hàn! Tên cầm thú nhà anh!”

Cố Dục Hàn túa mồ hôi đầy đầu, gương mặt anh tuấn bức người tràn ngập ý cười, anh nhéo cằm cô, lại hôn một cái thật mạnh.

“Bà xã, em mắng càng hung, anh càng thích.”

...

Trước khi chết ngất đi, Hà Loan Loan bi phẫn ngẫm nghĩ cô làm bác sĩ là để trị thương cho Cố Dục Hàn, nhưng đã chú định không thể xem vết thương một cách đàng hoàng!

Làm gì có ai đối đãi với bác sĩ như vậy?

Cô nhất định phải bỏ đói Cố Dục Hàn mấy ngày!

Không, ít nhất một tháng không cho anh ăn thịt!

Cố Dục Hàn thật sự không để ý mấy vết thương nhỏ kia, anh thấy Hà Loan Loan đã ngủ, nở nụ cười hài lòng múc nước lau chùi giúp cô, lúc này mới nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận kia, đắp chăn cho cô đàng hoàng rồi mới đi ra ngoài.

Lúc nãy anh đã nghe được bên ngoài có động tĩnh, hình như là Hạ Quân đã đưa cháu trai cháu gái về.

Quả nhiên, Cố Dục Hàn vừa mới ra tới nhà chính thì đã thấy Hạ Quân kinh hỉ quay đầu lại, lo lắng quan sát anh: “Dục Hàn, con về rồi sao? Mấy ngày nay mẹ lo lắng phát hoảng, lúc nãy mẹ đưa Chính Chính và Phỉ Phỉ ra ngoài, nghe người ta nói lần diễn tập này có người bị gãy xương, còn tưởng đó là con...”

Hạ Quân nói xong thì vành mắt cũng đã đỏ lên.

Con trai tham gia quân ngũ mấy năm nay, chịu khổ bao nhiêu cũng không nói với bà.

Nhưng anh trai bên nhà mẹ đẻ của bà là lãnh đạo ở tổng bộ, lúc nào cũng có thể nghe được một ít tình huống của Cố Dục Hàn.

Nghe nói mấy năm trước, Cố Dục Hàn rất nhiều lần dấn thân vào nơi nguy hiểm, không ít lần rơi vào hiểm cảnh, có một lần bị người ta dùng gậy đánh vào sau ót, ngất mất ba ngày mới tỉnh lại, còn có ba lần trúng đạn, trong đó có một lần đạn đã làm rách da cổ, chỉ kém một chút nữa là viên đạn sẽ xuyên thẳng qua cổ!

Chưa nói đến việc gãy xương tróc da trầy tay trầy chân linh tinh!

Cố Dục Hàn tắm xong, vết thương trên mặt càng rõ ràng, Hạ Quân nhìn không đành lòng, nước mắt tràn mi!

Con trai nhỏ của bà đẹp trai như vậy, lại còn rất thông minh, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ có một tật xấu, chính là quá bướng bỉnh!

Bình luận

Truyện đang đọc