TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Hạ Quân sống chết không đồng ý để Hà Linh Linh gả cho Cố Viêm Lâm, chuyện này là thế nào chứ?

Bà ấy vào viện hai ngày, cuối cùng cũng gọi được cho Cố Dục Hàn, khóc lóc kể chuyện hơn nửa ngày.

“Lúc trước anh trai con tự do yêu đương, mẹ đã nói tính tình của nó và Ngọc Xu đều kiêu ngạo, không hợp kết hôn, nó không chịu nghe, kết hôn xong lúc nào cũng cãi nhau, cả hai đều không muốn cúi đầu! Mẹ vất vả lắm mới khuyên được chị dâu còn về nhà, nào biết nó lại cùng người phụ nữ khác... Hu hu hu, Dục Hàn, con nói xem hai người các con sao không khiến mẹ bớt lo chút nào vậy!”

Cố Dục Hàn nghe đến mức đau đầu, mấy năm nay mẹ anh gọi đến thoại đến đây là cứ nhắc mãi chuyện này.

“Mẹ, anh trai lớn rồi, phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Mẹ phải chú ý thân thể, gần đây con bận quá, chờ một thời gian nữa con sẽ về thăm mẹ.”

Hạ Quân khụt khịt mũi: “Vậy còn con? Con cứ mơ màng kết hôn như vậy sao? Cũng phải cho mẹ xem hình của vợ con chứ? Sau này các con về Kinh thị chẳng lẽ không tiệc bổ sung sao? Kết hôn nào có đơn giản như vậy, con cảm thấy mẹ sĩ diện, nhưng mẹ chỉ là muốn tốt cho con, suy nghĩ nam nữ không giống nhau, kết hôn là chuyện rất trọng yếu, cho dù con không tính về đây tổ chức hôn lễ thì cũng phải chụp vài tấm ảnh để lưu giữ lại, còn nữa, con phải mua cho con bé một chiếc nhẫn...”

Nói xong xuôi, Hạ Quân ngoài ý muốn phát hiện lần này con trai nhỏ của mình không tìm cớ ngắt điện thoại.

Nó... nghe hết lời bà nói!

Hạ Quân nắm chặt ống nghe, cười nhẹ, điều này chứng mình Cố Dục Hàn thật sự thích cô bé kia!

Rốt cuộc là cô gái thế nào mà lại khiến Dục Hàn yêu thích như vậy? Bà thật sự nóng lòng muốn gặp!

Nhưng đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Hà Linh Linh và Cố Viêm Lâm đi tới trước mặt bà ấy.

“Bác gái Cố, cháu...” Hà Linh Linh gạt lệ.

Hạ Quân hít sâu một hơi, nếu không phải nể tình Hà Linh Linh là con gái của Tú Uyển, bà ấy tuyệt đối không chấp nhận cho cô gái này tới trước mặt mình!

Cố Viêm Lâm nghĩ đến Đàm Ngọc Xu, trong lòng bực bội, dứt khoát bất chấp tất cả!

Đàm Ngọc Xu không phải luôn cao cao tại thượng không thông cảm cho anh ta sao? Vậy thì ly hôn! Anh ta cưới người khác, tức c.h.ế.t Đàm Ngọc Xu!

Huống chi, Hà Linh Linh đã bảo đảm sau khi hai người cưới nhau, cô ta sẽ đối xử tốt với hai đứa nhỏ, an tâm làm bà chủ chăm sóc con trẻ.

Nhưng nếu bọn họ không kết hôn, Hà Linh Linh lại nói bản thân mình không còn trong sạch, chỉ có thể tìm tới cái chết.

Cố Viêm Lâm nhìn Hạ Quân: “Mẹ, việc đã đến nước này, con cũng không còn gì để nói. Con và Đàm Ngọc Xu luôn bất hòa, cũng đã ký giấy ly hôn. Hai đứa nhỏ đều ở với con. Từ nay về sau con cùng Đàm Ngọc Xu cả đời không qua lại với nhau. Cô ấy cũng đã tìm đối tượng mới, con cũng quyết định kết hôn với Hà Linh Linh.”

Hạ Quân tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, cắn răng nửa ngày rồi chỉ ra cửa: “Biết rồi, anh cút ra ngoài cho tôi!”

Tuy Hạ Quân tức giận nhưng Hà Linh Linh lại rất vui.

Cô ta tức tốc cùng Cố Viêm Lâm lãnh chứng, bắt đầu làm mẹ kế.

Hai đứa nhỏ của Cố Viêm Lâm, con trai chín tuổi, con gái ba tuổi, ngày thường có bảo mẫu chăm sóc, cũng rất kháng cự và lạnh nhạt với Hà Linh Linh.

Hà Linh Linh cũng không để bụng, lấy nước có ga và kẹo ngọt mà trẻ con thích nhất ra dụ bọn nó, dù sao thứ cô ta muốn chỉ là người chồng như Cố Viêm Lâm!

Chỉ cần bản thân kiên trì, sẽ có ngày nhận được thành quả!

Trần Thúy Hoa cũng tiếp tục ở lại nhà họ Cố trên danh nghĩa là bảo mẫu, thực tế lại chẳng khác gì chủ nhân.

Hạ Quân vì chuyện kết hôn của Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh mà bệnh một trận, mới xuất viện được mấy ngày, Cố Viêm Lâm đã phải đi công tác.

“Con đến Tây Lâm bàn chuyện mua bán củi, thuận tiện tới thăm Dục Hàn luôn.”

Hạ Quân nghe vậy cũng đòi đi theo: “Mẹ cũng đi, mẹ muốn xem vợ của Dục Hàn trông như thế nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc