TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Tất cả mọi người bản thân đói đến không ngủ lúc này càng thêm tỉnh táo!

Hà Thủ Phúc cùng Trần Thúy Hoa mau chóng giơ đèn bão đi qua, Hà Đại Cương cùng Dương Ngọc Phương cũng ôm đứa bé ra nhìn.

Lúc này còn chưa có đèn điện, chỉ có thể dùng đèn bão.

Nhưng Hà Linh Linh có đèn pin cầm tay, cô ta mở đèn pin lên, hung ác nhào lên người Hà Loan Loan: "Mày trả lại cho tao!"

Trong tay Hà Loan Loan cầm một cái túi bánh trứng gà, cười lạnh: "Trong nhà cơm tối chỉ có thể ăn cháo rau dại, chị cố ý nấu cháo rau dại mặn chát, mình thì lén ăn bánh trứng gà? Cho dù đây là lấy tiền cô để lại mua, nhưng chị có lương tâm hay không?

Cha mẹ anh cả làm việc đều mệt mỏi như vậy! Chị dâu cả còn đang ở cữ! Tất cả mọi người ăn không đủ no, một mình cô ăn bánh trứng gà? Chị còn xem những người khác trong nhà là người thân không?"

Hà Linh Linh mãi mới chờ đến lúc Hà Loan Loan ngủ thiếp đi mới lặng lẽ lấy bánh trứng gà ra, còn chưa ăn vào miệng liền bị bắt được, lúc này tức giận vô cùng!

"Tao mua bằng tiền của tao, tao muốn ăn thì ăn! Tao dựa vào cái gì mà nấu cơm cho nhà mày ăn!! Nhà mày muốn ăn bánh trứng gà thì tự mua đi! Đã nghèo còn muốn ăn! Mày là quỷ tham ăn đầu thai sao?"

Hà Thủ Phúc, Trần Thúy Hoa, cùng hai vợ chồng anh cả vừa lúc đi tới cửa, đều nghe được câu nói này.

Đèn bão chiếu sáng trong phòng, mấy người đẩy cửa tiến đến liền thấy được một túi bánh trứng gà vàng óng ánh!

Đối với người đang giãy dụa bên trong đói khát mà nói, lúc này nhìn thấy đồ ăn, cái gì cũng quên sạch!

Trong đầu chỉ còn lại ăn!

Hà Loan Loan miệt thị nhìn Hà Linh Linh: "Ban đêm chị nấu cơm thế nào trong lòng mình phải biết rõ chứ? Toàn bộ thôn Đông Phong này, con gái nhà ai không biết nấu cháo rau dại? Chị cố ý nấu khó ăn như vậy, nửa đêm một mình ăn vụng bánh trứng gà!

Cha mẹ đối xử với chị thế nào, anh cả đối xử với chị thế nào, chị không biết sao? Chị cứ ích kỷ như vậy sao? Chỉ muốn ăn một mình?!"

Hà Linh Linh nén giận: "Tao, tao là quá đói..."

Không chờ cô ta nói xong, Dương Ngọc Phương châm chọc khiêu khích: "Ai không đói bụng? Ban đêm nấu cơm thành như thế, hiện tại thì hay rồi, một mình cô trốn trong phòng ăn lén! Cha mẹ, Đại Cương, mọi người tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng Hà Linh Linh lớn lên, cô ta thật sự thương mọi người sao?"

Nói thật, Hà Thủ Phúc cùng Trần Thúy Hoa đều có chút thất vọng.

Thậm chí nghĩ đến nếu như gặp phải nguy hiểm, Linh Linh sẽ nghĩ tới bọn họ sao?

Cũng may, Hà Linh Linh kịp thời lấy bánh trứng gà ra: "Cha mẹ, anh cả chị cả! Không phải như Hà Loan Loan nói đâu, con đang định đem bánh trứng gà cho mọi người mà! Ban đêm là con nấu cơm không ngon, nào, mọi người ăn chút bánh trứng gà này đi."

Kỳ thật cũng không còn bao nhiêu, chỉ có bảy miếng, mỗi người ăn một miếng là hết rồi.

Người nhà họ Hà đều đói lả, không khách khí chút nào mỗi người cầm một miếng, há to miệng mà ăn.

Nhìn thấy bánh trứng gà của mình bị càn quét sạch bách, tim Hà Linh Linh phải gọi là đau đớn!

Cô ta khó chịu cả đêm đều không ngủ, đến sau nửa đêm miễn cưỡng mới ngủ, cảm giác mới ngủ liền bị Hà Loan Loan đạp tỉnh!

"Đứng dậy, nấu cơm sáng đi!"

Cả người Hà Linh Linh sững ra: "Cô... Chúng ta không phải thay phiên nhau làm sao?"

Hà Loan Loan lành lạnh nhìn cô ta: "Đúng vậy, thay phiên làm, tôi làm nhiều năm như vậy, hiện tại đến lượt chị làm mấy năm đúng không? Hà Linh Linh, bây giờ chị ăn nhờ ở đậu, ngồi ăn chờ uống, có xấu hổ hay không hả? Nếu chị không muốn thì cút ra khỏi nhà họ Hà!"

Hà Linh Linh biết hiện tại không thể vạch trần chân tướng, nhưng lại nhịn không được cơn tức này.

"Hà Loan Loan! Bảo cô đi nấu cơm thì đi nấu cơm đi! Tôi cho mợ tiền, tôi đương nhiên có thể không làm! Cô thì tính là cái gì!!

Mợ cậu căn bản không thích cô, cô muốn trách chỉ có thể trách số mình không tốt không làm cho người thích! Nếu tôi là cô, sẽ cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế, đàng hoàng làm hết việc trong nhà!

Cô có tin tôi đi tìm cậu mợ tố cáo hay không, để cô không thể sống ở cái nhà này được nữa!"

Hà Loan Loan đứng lên đi đến bên cạnh giá đỡ bồn, rửa tay, quay đầu cười với Hà Linh Linh một tiếng.

"Tôi tin, chị lợi hại lắm mà có phải không?"

Nói rồi, cô nắm lấy đầu Hà Linh Linh nhấn đầu Hà Linh Linh vào trong chậu nước!

Bình luận

Truyện đang đọc