TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Từ nhỏ cô ta và Hà Loan Loan cùng nhau lớn lên, mặc dù nói cô ta cẩm y ngọc thực chưa từng chịu ấm ức, nhưng vẫn không ưa gì Hà Loan Loan!

Bởi vì Hà Loan Loan từ nhỏ các phương diện đều giỏi hơn cô ta, Hà Loan Loan từ nhỏ làn da đã rất trắng, là kiểu càng phơi càng trắng, bị thương còn không để lại sẹo, Hà Loan Loan cao ráo, cho dù là Hà Linh Linh từ nhỏ đã mỗi ngày đều ăn trứng gà, cơm nước rất tốt nhưng vẫn thấp hơn Hà Loan Loan năm centimet.

Lúc đi học chênh lệch càng lớn, Hà Loan Loan nhiều lần đứng nhất lớp, Hà Linh Linh thì chỉ có thể đếm ngược từ dưới lên, mặc dù ở nhà họ Hà, tất cả mọi người yêu thương Hà Linh Linh hơn, nhưng đến trường học, trong thôn, mọi người đều thích Hà Loan Loan hơn.

Về sau chờ Hà Linh Linh biết được chân tướng, phát hiện Hà Loan Loan mới thật sự là con gái của cô, trong lòng càng hoảng sợ hơn!

Cô ta muốn thấy nhất chính là cả cuộc đời của Hà Loan Loan bị hủy hoại!

Một ngày không nhìn thấy thì một ngày không thể an tâm!

Cũng may, Trần Thúy Hoa cam đoan là mấy ngày nay gã góa vợ của thôn Tiểu Tôn sẽ đến cưới Hà Loan Loan đi.

Mà lúc này, Hà Loan Loan vừa lúc ngay tại cửa phòng bệnh.

Cô nghe Trần Thúy Hoa cùng Hà Linh Linh nói chuyện giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống!

Trần Thúy Hoa quả nhiên là một ả độc phụ!

Ở nơi như nông thôn, thời đại này, hôn nhân đúng thật đa số đều là do cha mẹ làm chủ, cha mẹ nhận lễ hỏi muốn gả cô đi, đối phương dẫn mấy người trong nhà đến trực tiếp bắt cô đi, ai cũng không có tư cách cản lại!

Hiện tại thân phận của cô là con gái của Trần Thúy Hoa, như vậy Trần Thúy Hoa muốn gả cô đi quả thực là thiên kinh địa nghĩa!

Hà Loan Loan hít sâu một hơi, không có đi vào trong phòng bệnh.

Cô đạp xe đạp, cố ý đến thôn Tiểu Tôn nghe ngóng một phen, biết gã góa vợ kia tên là Lý Thiên Long, tên này nghe cũng không phải là người tốt lành gì.

Người thôn Tiểu Tôn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như Hà Loan Loan đến nghe ngóng Lý Thiên Long, mau chóng lặng lẽ kéo cô lại nói: "Cô gái, cô nghe ngóng cậu ta làm gì? Lý Thiên Long này là kẻ hung hãn!

Người vợ đầu của cậu ta chính là bị cậu ta đánh c.h.ế.t tươi! Toàn bộ Thôn Tiểu Tôn, có nhà ai không bị cậu ta đánh? Người này không thèm nói đạo lý, ngàn vạn không thể trêu chọc!"

Nhìn thần sắc e ngại trên mặt bác gái kia, Hà Loan Loan đại khái cũng hiểu rõ Lý Thiên Long là người như thế nào.

Trần Thúy Hoa thật độc ác!

Hà Loan Loan nói lời cảm ơn với bác gái, sau đó lại cưỡi xe đạp đi một chuyến đến nhà mẹ đẻ của Trần Thúy Hoa, làm bộ hỏi đường nói chuyện phiếm, lan truyền một tin tức, liền nói Trần Thúy Hoa muốn tổ chức tiệc hỉ, nhận của người ta một trăm đồng lễ hỏi!

Chị dâu nhà mẹ đẻ của Trần Thúy Hoa Miêu Hồng nghe được tin tức này, lập tức động tâm, mau chóng tìm qua.

Bà ta đến nhà họ Hà không tìm được Trần Thúy Hoa, lại chạy đến trạm y tế trên trấn.

Trần Thúy Hoa đang múc nước, nhìn thấy Miêu Hồng thì giật nảy mình: "Chị dâu cả..."

Miêu Hồng ngoài cười nhưng trong không cười: "Thúy Hoa, sao lâu như vậy em không trở về nhà mẹ đẻ thế? Chị đói rồi."

Trần Thúy Hoa khẽ cắn răng, trên mặt cười nói: "Chị dâu cả, Linh Linh bây giờ nhập viện rồi, em rất bận rộn, trong tay cũng không có tiền."

Miêu Hồng cũng không nghe: "Thật sao? Sao chị nghe người thôn Tiểu Tôn nói em nhận của người ta một trăm đồng lễ hỏi kia mà? Như vậy đi, chị không cần nhiều, em cho chị mượn năm mươi đồng tiền, chuyện của em chị sẽ không nói ra bên ngoài."

Lời này khiến sắc mặt của Trần Thúy Hoa cũng thay đổi, mang theo hận ý!

Đã bao nhiêu năm rồi, chị dâu cả nhà mẹ đẻ cứ lấy chuyện này ra bào không biết bao nhiêu tiền của bà ta!

Nhưng hết lần này tới lần khác bà ta chỉ có thể nhận thua!

Ai bảo lúc trước gả cho Hà Thủ Phúc, bà ta đã làm ra việc không thể lộ ra ngoài cơ chứ?

Nếu như những bí mật kia thật bị lộ ra, Hà Thủ Phúc cho dù có đôn hậu đến đâu cũng sẽ đánh c.h.ế.t bà ta!

Bình luận

Truyện đang đọc