TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Hà Linh Linh cũng ho khan một tiếng: “Chủ nhiệm Từ, để tôi xin lỗi thay em gái tôi, nó từ nhỏ đã không được học đông y nghiêm túc, muốn chữa bệnh cho người ta cũng chỉ là xuất phát từ ý tốt, nhưng hiện tại đã gây ra thương tổn, thật sự là...”

Hà Loan Loan bỗng nhiên cười lạnh: “Câm miệng!”

Cô trực tiếp đi đến chỗ tủ thuốc đông y kiểm tra.

Trong lòng Chu Tình run lên, Hà Loan Loan quay đầu nhìn về phía mọi người: “Đồng chí Thôi Xuân Hồng đau bụng, đại khái là vì mấy vị thuốc kia, số dược liệu đông y Trạm y tế chúng tôi mua về cũng không nhiều, mỗi loại mua về đều được ghi chép cẩn thận! Có những loại thuốc không thể uống tùy tiện, bây giờ chúng ta sẽ tra xem trong hai ngày này, số dược liệu ở đây đã qua tay ai, kê cho bệnh nhân bao nhiêu, chỉ cần liếc mắt một cái là biết!”

Cô trực tiếp kéo một ngăn kéo ra kiểm tra, xem xét phiếu lấy thuốc, ghi chép lại, rất nhanh đã phát hiện ra số lượng của một vị thuốc không trùng khớp, đó là thổ liên tử!

Hai hộ sĩ phụ trách bốc thuốc của Trạm y tế và Chu Tình phụ trách việc linh tinh lập tức khẩn trương.

Hai hộ sĩ kia nhanh chóng cho biết trong hai ngày qua bọn họ đã bỏ thổ liên tử vào gói thuốc của người nào, sau khi thăm hỏi điều tra, bệnh tình của hai vị bệnh nhân đó quả thật cần dùng thêm thổ liên tử, sau khi uống thuốc hiệu quả thật sự không tồi.

Chỉ có thuốc của Thôi Xuân Hồng là không cần dùng thổ liên tử, hơn nữa trong đơn thuốc của cô ta còn có một vị thuốc tương khắc với thổ liên tử, uống cùng nhau sẽ khiến người ta đau bụng không ngừng, nghiêm trọng hơn sẽ xảy ra mạng người!

Thôi Xuân Hồng nhìn nhìn mấy viên thổ liên tử, bỗng nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi! Hôm qua trong thuốc của tôi quả thật có thứ này! Lúc đó tôi còn nghĩ sao hình dạng của thứ này lại giống phân dê như vậy? Chu Tình? Là cô! Cô cố ý thêm vào một vị thuốc, hại tôi bị đau bụng! Được lắm! Thiếu chút nữa cô đã hại chết tôi rồi! Có phải chị dâu cô sai cô làm vậy không?”

Thôi Xuân Hồng bất chấp cơn đau bụng, bước lên cho Chu Tình hai bạt tai!

Chát chát!

Tào Hiểu Kiều thấy tình huống không đúng, lập tức co chân muốn chạy, Thôi Xuân Hồng quay đầu lại, nắm tóc ấn đầu cô ta vào tường!

Chát chát!

Cô ta vừa đánh vừa mắng: “Đồ đê tiện! Lần trước cô ăn đòn chưa đủ đúng không? Còn dám hại tôi! Tào Hiểu Kiều, con đàn bà đáng chết nhà cô! Hôm nay tôi cho cô đi gặp Diêm Vương! Dám chọc đến Thôi Xuân Hồng tôi, cô có biết cả đêm qua m.ô.n.g tôi đau đến mức nào không? Con mẹ nó! Tôi muốn giết cô!”

Trong nháy mắt, Trạm y tế lại trở nên náo loạn, lúc này còn náo nhiệt hơn lúc nãy!

Từ Ái Hoa nhìn đống lộn xộn này thì rất bực mình, nhanh chóng kéo bọn họ tách ra.

Thôi Xuân Hồng đã đánh Chu Tình thành đầu heo, Tào Hiểu Kiều lại bị cô ta túm tóc đè đầu xuống đất, tiếng kêu cha gọi mẹ hù c.h.ế.t người!

Đúng lúc này, một đám người cõng theo vài người chạy tới!

“Bác sĩ Chu! Người bệnh tới!”

Bác sĩ Chu nhanh chóng kêu: “Người nào không phải nhân viên lập tức ra ngoài! Chuyện khẩn cấp trước mắt là cứu chữa cho bệnh nhân!”

Trong lòng Hà Loan Loan khẩn trương, lập tức nhìn ra ngoài, một đám người mặc áo ngụy trang màu xanh lục, trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ ai là ai.

Cô cũng không kịp tìm kiếm gương mặt khiến mình ngày đêm mong nhớ kia, nhanh chóng trợ giúp bệnh nhân xử lý vết thương.

Diễn tập thực chiến không thể thiếu những màn vật lộn, hơn nữa địa hình trong núi rất phức tạp, thời tiết rét lạnh, không ít binh lính đã bị thương.

Cũng may trừ một người bị gãy xương đùi phải đưa vào thành phố khẩn cấp thì những người khác đều không quá nghiêm trọng, nhiều lắm là chỉ là bị thương ngoài da.

Nhưng Hà Loan Loan vẫn dùng một số thứ trong nông trường.

Ví dụ như thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau,… dù sao có điều kiện thì cứ tận dụng.

Các chiến sĩ sôi nổi tỏ vẻ hình như được bác sĩ Hà băng bó xong, vết thương không còn quá đau đớn nữa!

Trạm y tế đông nghịt người, Hà Loan Loan bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, mãi đến chiều tối mới xem như đã xử lý xong hết số bệnh nhân ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc