TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Dương Ngọc Phương nghe xong mới yên tâm: “Bản thân em còn đang lo sau này Lý Thiên Long sẽ trả thù chúng ta, hiện tại không cần lo lắng nữa rồi.”

Hà Loan Loan đang bận nấu cơm, nghe Hà Đại Cương nói vậy thì cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Cô đã sớm biết Cố Dục Hàn không phải người thường, năng lực của anh rất cường hãn, Lý Thiên Long căn bản không phải đối thủ của Cố Dục Hàn.

Lúc này, Cố Dục Hàn đang cùng Hà Thủ Phúc thương lượng chuyện kết hôn.

Cố Dục Hàn không có quá nhiều thời gian, nếu quyết định kết hôn thì phải mau chóng hoàn thành nghi thức, sau đó anh sẽ cho Hà Loan Loan tùy quân.

Chuyện này làm sắc mặt của Hà Thủ Phúc sa sầm.

Ông ấy vô cùng áy náy, cảm thấy bản thân có lỗi với Loan Loan, vốn đang nghĩ phải bù đắp cho tốt nhưng Loan Loan lại đi mất, ông ấy phải bù đắp thế nào đây?

Số tiền moi được của Trần Thúy Hoa trừ đi khoảng mang trả cho Lý Thiên Long thì chỉ còn dư hơn một trăm đồng, lúc trước Hà Tú Uyển mất cũng để lại hơn mấy ngàn đồng a.

Hà Thủ Phúc nhớ tới Hà Linh Linh, nhanh chóng đi tìm cô ta, vừa mở cửa đã thấy bên trong trống trơn.

Dương Ngọc Phương nhắc nhở: “Cha, sau khi mọi người tới bệnh viện, Hà Linh Linh cũng đi luôn. Con hỏi cô ta đi đâu nhưng cô ta không nói.”

Vẻ mặt của Hà Thủ Phúc vô cùng khó coi: “Đi thì đi đi, từ nay về sau, nhà chúng ta không có Trần Thúy Hoa, cũng không có Hà Linh Linh! Mấy người chúng ta cứ sống cho tốt, trước tiên phải thu xếp tốt hôn sự của Loan Loan, đây là chuyện quan trọng nhất!”

Ông ấy lén nói với Hà Đại Cương: “Con hẳn đã biết con không phải con của cha, trước khi mẹ con gả cho cha đã mang thai con. Cha ruột của con là ai cha cũng không biết, hiện tại mẹ con đi rồi, nếu con muốn ở lại thì cha vẫn xem con như con của cha, nếu con không muốn thì cứ đi đi!”

Hà Đại Cương lập tức quỳ xuống: “Cha! Từ giờ trở đi con không có mẹ, chỉ có một người cha là ngài!”

Vành mắt Hà Thủ Phúc đỏ lên, khẽ gật đầu.

Lúc Hà Loan Loan đang nấu cơm, Dương Ngọc Phương thừa dịp đứa nhỏ đã ngủ để tới giúp đỡ.

Hai người làm một bữa cơm thơm ngào ngạt, tuy đều là những thứ sinh trưởng ở nông thôn nhưng hương vị lại mới mẻ ngon miệng.

Cố Dục Hàn rất chu đáo, lúc tới đây có mang theo hai tảng thịt, một con cá, Hà Loan Loan làm thịt xào khoai tay, trứng gà xào hẹ, một nồi thịt kho tàu, thêm một ít bánh bột ngô, ăn vô cùng sảng khoái.

Hà Thủ Phúc cầm một bình rượu đi ra, Cố Dục Hàn cùng ông ấy uống, cả quá trình đều không nhìn Hà Loan Loan một cái.

Vốn Hà Loan Loan và anh cũng không quá quen thuộc, thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cô có chút hoài nghi.

Hai người bọn họ thật sự sắp kết hôn sao?

Đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, căn bản quá hiểu đối phương là người thế nào.

Nhưng thời đại này vốn dĩ là manh hôn ách gả, kết hôn dưới tình huống chẳng biết gì về đối phương cũng không phải là chuyện hiếm thấy.

Nhưng cô nghĩ sau khi ăn cơm xong vẫn phải tìm cơ hội tâm sự với Cố Dục Hàn một chút.

Kết hôn là một chuyện lớn!

Cố Dục Hàn nhìn như đang uống rượu với Hà Thủ Phúc nhưng vẫn cảm nhận được Hà Loan Loan đang đánh giá anh.

Ánh mắt kia rất kín đáo nhưng anh vẫn cảm giác được, hơn nữa càng khiến cho lòng anh thêm cháy bỏng.

Ăn cơm xong, anh đến tìm cô “tâm sự”.

Trong lúc nhà họ Hà vui vẻ ăn cơm, Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh đang trốn trong một đống rơm ra nói chuyện.

Trần Thúy Hoa bị nhà họ Hà đuổi đi nên muốn về nhà mẹ đẻ, dù sao trước đó bà ta cũng đã cho chị dâu Miêu Hồng không ít tiền.

Nhưng Miêu Hồng lại chẳng thèm khách sáo đuổi bà ta đi!

Bình luận

Truyện đang đọc