TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Hứa Đồng căn bản không thèm để ý, lúc trước thỉnh thoảng cô ta sẽ đi tìm Hà Linh Linh chơi, mỗi lần nhìn thấy Hà Loan Loan đều chậc một tiếng, biết Hà Loan Loan là một đứa nhút nhát nên cô ta chẳng thèm để vào trong mắt.

Hứa Thiết Ngưu còn chưa nói xong, Hứa Đồng đã trực tiếp cúp điện thoại.

Mới vừa ngắt điện thoại thì đối tượng của cô ta, Trương Chí Đào đã đi tới: “Loan Loan, khi nào em mới đưa anh tới nhà em? Thương lượng chuyện kết hôn nữa.”

Hứa Đồng trong lòng không thoải mái, không sai, từ sau khi cô ta lên huyện thành vẫn luôn dùng cái tên “Hà Loan Loan”, dù sao cái tên trên bằng tốt nghiệp cấp ba chính là Hà Loan Loan.

Không được, cô ta nhất định phải tìm cơ hội sửa tên lại!

Trong lòng có chút hốt hoảng, Hứa Đồng lôi kéo Trương Chí Đào nói: “Chí Đào, có chuyện này em vẫn chưa nói với anh, thật ra em có hai cái tên, một là Hà Loan Loan, một tên khác là Hứa Đồng. Vì lúc trước em ở nhờ nhà thân thích nên mới lấy họ của nhà đó, nhưng em thích được gọi là Hứa Đồng hơn, em muốn tìm thời gian nào đó đi sửa tên lại rồi mới đi làm giấy kết hôn, lãnh chứng với anh được không?”

Trương Chí Đào có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy cách giải thích này có hơi kỳ quái, nhưng anh ta thật sự thích Hứa Đồng.

Đương nhiên cũng là có nguyên nhân.

Lúc Hà Loan Loan thi cấp ba, bài ngữ văn của cô vô cùng nổi tiếng, toàn bộ giáo viên ở huyện thành đều truyền nhau bài văn kia, thậm chí sau này báo chí còn thay nhau đưa tin, tiền nhuận bút đều rơi vào tay Hứa Đồng.

Trương Chí Đào chính là vì bài văn kia mới yêu “Hà Loan Loan”.

Anh ta cười: “Được. Anh ủng hộ em.”

Hứa Đồng nhìn gương mặt hòa nhã của Trương Chí Đào, trong lòng càng thêm bất an.

Cô ta nhanh chóng quay về làm việc, chỉ là không nghĩ tới, một giờ sau lại có một cuộc gọi từ dưới quê gọi tới.

Lần này, lại không phải cha cô ta mà là Hà Loan Loan!

Sau khi Hà Loan Loan tan học vẫn không nhận được bất cứ lời xin lỗi nào, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, những người đó luôn cho rằng cô là một cái bánh bao mềm, tùy ý ức hiếp.

Giả ngu là biện pháp tốt nhất.

Nhưng Hà Loan Loan không định buông tha như vậy, cô đã sớm nghe ngóng được số điện thoại nơi làm việc của Hứa Đồng nên trực tiếp gọi tới.

“Tôi tìm Hứa Đồng.”

Hứa Đồng hít hà một hơi khí lạnh, cô ta vừa nghe giọng của Hà Loan Loan thì lập tức khẩn trương nhìn xung quanh: “Cô, cô tìm tôi làm gì?”

Hà Loan Loan cười đến vân đạm phong khinh: “Tôi muốn cô từ chức, xin lỗi, bồi thường, nếu trước tối nay mà cô không làm đúng như tôi nói, tôi sẽ gọi điện cho Cục Giáo dục và đơn vị công tác của cô. Cho dù hiện tại không có quy định chuyện cô cướp danh ngạch của tôi đi học cấp ba là chuyện phạm pháp nhưng loại hành vi này của cô chắc chắn sẽ bị khiển trách! Cô dùng tên tôi đi làm thì tiền lương đó đáng lẽ phải thuộc về tôi! Tổn thất của tôi tương đương một ngàn đồng, nếu cô không muốn giải quyết êm đẹp thì chúng ta náo lớn một chút, tốt nhất là cho cả thành phố, huyện thành, trấn trên, toàn bộ đều biết chuyện của cô!”

Hứa Đồng tức giận đến mức nắm chặt ống nghe: “Cô, cô đừng có khinh người quá đáng!”

Cô ta thiếu chút nữa đã đứng không vững!

Cô ta đã dùng cái tên Hà Loan Loan này nhiều năm, Hà Loan Loan tại sao không chịu buông tha cô ta? Ai nấy đều sống cuộc sống của mình không tốt sao?

Hà Loan Loan đang ghen ghét cô ta!

Nhưng lúc này cô ta đang rơi vào thế hạ phong, nghĩ đến chỉ cần Hà Loan Loan quậy to chuyện thì công việc này cũng không giữ nổi, bằng tốt nghiệp cấp ba cũng thành phế thải, đến lúc đó cha mẹ của Trương Chí Đào chắc chắn không đồng ý rước cô ta về nhà, thanh danh bị hủy, sau này phải sống thế nào?

Hà Loan Loan nói rất đúng!

Lựa chọn tốt nhất của cô ta bây giờ chính là từ chức, xin lỗi, bồi thường.

Hứa Đồng thất hồn lạc phách do dự hai tiếng đồng hồ, cuối cùng khóc lóc đi soạn đơn từ chức: “Nhà tôi xảy ra chuyện lớn, thật sự không thể đi làm, công việc này tôi không làm nữa.”

Lãnh đạo vô cùng kinh ngạc, nhưng Hứa Đồng muốn từ chức, cũng ngăn không được.

Bình luận

Truyện đang đọc