TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Cố Dục Hàn người cao chân dài, ôm Hà Loan Loan đi vào đường mòn trong núi đã bị bụi gai che kín nhưng vẫn bước đi như bay, nhanh chóng bỏ xa những người tìm kiếm Hà Loan Loan ở phía sau.

Hà Loan Loan không nhịn được nghĩ, anh giống như là dùng không hết khí lực toàn thân.

Trách không được lúc cô khó chịu, anh không cần tốn nhiều sức, rất nhanh đã đưa cô vượt ra khỏi đau đớn.

Nghĩ đến cái này, mặt Hà Loan Loan liền nóng lên...

Anh men theo đường mòn đưa Hà Loan Loan đến sau nhà họ Hà.

Nhà họ Hà tọa lạc ở tận cùng phía Bắc thôn Đông Phong, sau nhà ngược lại rất khuất.

Cố Dục Hàn đặt Hà Loan Loan xuống dưới đất, từ trong túi móc ra một phong thư, mặt khác cởi đồng hồ đeo tay của mình, nhét vào trong tay Hà Loan Loan: "Tự em đến trạm y tế xem vết thương ở chân thế nào, tôi đang có nhiệm vụ khẩn cấp, bây giờ phải đi. Một tháng sau tôi trở lại tìm em."

Lúc anh nói chuyện, mặt mũi thanh tuyển, khuôn mặt kia thật sự là quá tuấn tú, lại có thêm vẻ kiên cường cứng cỏi, toàn thân tỏa ra hơi thở hormone mạnh mẽ, khí thế ép người, nguy nga như núi, thẳng tắp giống như cổ tùng, khiến cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn.

Lông mi của Hà Loan Loan rung động, cổ chân và đau đớn trên đầu khiến cô có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Rất nhanh, Cố Dục Hàn rời đi, Hà Loan Loan khập khiễng trở lại nhà họ Hà.

Cô không có chú ý tới, Cố Dục Hàn đã đi rất xa lại quay đầu nhìn thoáng qua, bên trong ánh mắt mang theo nóng bỏng và lưu luyến.

Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Hà dưới sự dẫn dắt của Hà Linh Linh đã xuống dưới tìm Hà Loan Loan.

Hà Loan Loan liền đi vào căn phòng phía đông, trong phòng này tất cả đều là của Hà Linh Linh, ngoại trừ tấm chiếu trên đất.

Chiếu là chỗ ngủ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của Hà Loan Loan.

Nghĩ tới những thứ này, Hà Loan Loan chỉ cảm thấy buồn cười!

Cô mau chóng tìm nước sạch vệ sinh vết thương cho mình, trong tay không có thuốc, nhưng vết thương trên đầu có chút nghiêm trọng, cổ chân cũng sưng lớn, không có thuốc khẳng định là không được.

Nhưng Hà Loan Loan hiện tại cũng không có tiền mua thuốc.

Mỗi lần cô được phát tiền lương, đều sẽ bị Trần Thúy Hoa một khóc hai nháo ba treo cổ lấy đi toàn bộ.

Nếu có tiền thì tốt rồi, nếu có thuốc thì tốt rồi.

Hà Loan Loan đang tâm tình sa sút, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái bảng: "Chào mừng đi vào hệ thống gửi tiền, ký chủ có thể lựa chọn công năng sử dụng!"

Đời trước mặc dù c.h.ế.t sớm, nhưng linh hồn của Hà Loan Loan phiêu đãng thật lâu, biết đời sau phát triển nhanh chóng, xuất hiện rất nhiều biến hóa to lớn làm cho người khó mà tin được, cuộc sống tiện lợi đến mức vượt ra khỏi tưởng tượng của con người!

Có thể thanh toán trên mạng, ngồi trong nhà là có thể gọi thức ăn bên ngoài, chỉ cần là đồ vật bạn muốn thì gần như đều có thể mua qua Internet, thậm chí có thể thông qua một cái phần mềm thanh toán trồng cây ăn quả!

Cô có chút bất ngờ, mau chóng dựa theo hướng dẫn ấn mở bảng nội dung, hiểu rõ từng bước, phát hiện trong tài khoản trước mắt mình có một chuỗi số dài đến thiếu chút nữa làm mắt cô lóe mù!

Hà Loan Loan ấn mở rõ ràng chi tiết, liền phát hiện những con số này vậy mà đều là tiền cha mẹ của cô để dành cho cô, mỗi một khoản đều viết rất rõ ràng.

"Nạp vào 300, giữ cho con gái yêu làm tiền sinh hoạt."

"Nạp vào 100, giữ cho con gái yêu mua quần áo xinh đẹp."

"Nạp vào 800, giữ cho con gái yêu lớn lên sử dụng."

...

Con mắt Hà Loan Loan ướt át, tình yêu của cha mẹ ruột mà cô mong đợi nhất cuối cùng lấy một cách thức khác đi tới thế giới của cô!

Vì không cho những người khác trong nhà họ Hà phát hiện, Hà Loan Loan mau chóng lựa chọn phương thức thức ăn ngoài mua một chút thuốc tiêu viêm, xử lý miệng vết thương trên đầu mình, lại bôi một chút thuốc tiêu sưng lên mắt cá chân.

Sau đó nhanh chóng đặt một phần cơm chiên trứng, ăn sạch sẽ như hổ đói, mà sau đó phát hiện, bên trong hệ thống gửi tiền còn có được một cái nông trường, có thể tùy ý bỏ đồ vật vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc