TRỨNG RÁN HÔM NAY CÓ VỊ NGỌT


"Nếu đã thích thì phải chủ động xông lên.

Có đồ ngốc mới im lặng thầm mến."
"Tớ không phải đồ ngốc!"
Màn đêm buông xuống.
Ninh Khả Ngọc quỳ gối trên giường, cúi mặt nhìn đôi tay nhỏ bé của mình.
Gần đây trời mưa nên trắng lên trông thấy!
Cô vô thức cười thành tiếng, nghe cái hắng giọng của người đối diện, khẽ liếc mắt nhìn lên.
"Sa Sa, cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ buồn cười lắm!"
Sa Kỳ lấy hai mảnh khăn giấy ra khỏi lỗ mũi, hít một cái thật mạnh, ho khụ khụ: "Ninh Khả Ngọc, tớ bị cảm rồi này, cậu vừa lòng chưa?"
"Tớ cũng bị cảm."
"Mẹ, cậu rõ ràng là cảm nắng!"
Ninh Khả Ngọc hồn nhiên đáp: "Chính là ý đó."
"..."
Sa Kỳ sa sầm mặt, lại tiếp tục chửi thầm trong bụng.
Rốt cuộc là tên quỷ nào có khả năng khiến cho người không ham mê trai đẹp như Ninh Khả Ngọc, phải ngốc nghếch dâng cái ô quý giá, để Sa Kỳ bị cảm thế này!?
"Khả Ngọc, kể nghe xem nào? Cậu ta là ai hả?"
Chỉ trong giây phút, Sa Kỳ đã đưa mặt mình lại sát mặt Ninh Khả Ngọc: "Có phải cậu đang bắt đầu nghĩ về cậu ta không?"

Nghe Sa Kỳ nói, trong đầu Ninh Khả Ngọc lập tức hiện lên hình ảnh chàng thiếu niên sáng nay vừa làm cô rung động.
Cánh tay hơi gầy nhưng cứng cáp, lúc trên xe buýt đỡ cô, để lộ ánh mắt hơi hoảng hốt.
Khi ở cổng trường đưa giấy dự thi cho cô, mái tóc đen huyền, rũ xuống che đi chân mày, cảm giác xa lạ, bí ẩn, đặc biệt cuốn hút.
Mỗi khi nghĩ đến, trái tim Ninh Khả Ngọc đều lỡ đi một nhịp.
Đối mặt với bạn thân Sa Kỳ, Ninh Khả Ngọc thành thật, một nửa lời cũng không dám nuốt vào bụng:
"Sáng nay trên đường đến điểm thi, cậu ấy có giúp tớ vài chuyện, sau đó phát hiện, hai người bọn tớ thi chung phòng.

Không biết cậu đã nghe qua chưa, cậu ấy tên Thẩm Trạch Nhiên."
Thẩm Trạch Nhiên?
Cái tên đó, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải?
Nhớ ra được người này, mắt Sa Kỳ sáng rực lên:"Tớ biết cậu ta!"
Ninh Khả Ngọc theo phản xạ nhắc lại lời Sa Kỳ vừa nói: "Cậu biết cậu ấy...", ngộ ra điều gì, cô giương mắt nhìn Sa Kỳ, "Cậu vừa nói cái gì? Cậu biết cậu ấy? Cậu biết Thẩm Trạch Nhiên hả?"
"Lần trước tớ có đến trường nộp học bạ, tình cờ nghe giáo viên nhắc đến cậu ta.

Hình như, thành tích của cậu ta ở trường cũ rất tốt."
Nột tâm Ninh Khả Ngọc gào thét!!
Đã đẹp trai, lại còn là học bá.

Aaaaaaaaa.

"Sa Sa, tớ quyết định rồi.

Tớ sẽ theo đuổi cậu ấy!"
Sa Kỳ không tin vào tai mình, ho khan vài tiếng "Cậu nghiêm túc?"
"Tớ như vậy vẫn chưa đủ nghiêm túc hay sao?", Ninh Khả Ngọc cương nghị nhìn Sa Kỳ, giọng nói bừng bừng khí thế, "Nếu đã thích thì phải chủ động xông lên.

Có đồ ngốc mới im lặng thầm mến."
Ngừng lại một chút, bổ sung thêm: "Tớ không phải đồ ngốc!"
Sa Kỳ vỗ vai Ninh Khả Ngọc, gật gù cổ vũ: "Chúc cậu thành công, nếu cần, chị đây sẽ trợ giúp cho cậu."
Thình lình có tiếng mở cửa, Thư Nhan bước vào, vô tình làm Ninh Khả Ngọc và Sa Kỳ cảm thấy chột dạ, giật mình.
"Làm chuyện mờ ám gì à?"
Ninh Khả Ngọc cười cười, giải thích: "Đâu có gì đâu mẹ, bọn con chỉ nói về đề thi hôm nay thôi, có đúng không Sa Sa?"
"Đúng, đúng vậy đó dì!"
Nhìn hai gương mặt nửa thành thật, nửa gian dối, Thư Nhan lườm một cái, sau đó cũng không tra hỏi gì thêm.
"Thi cũng thi xong rồi, bàn đề làm gì nữa.

Hai đứa mau xuống ăn cơm, còn không sẽ nguội mất đấy nhé!"
Ninh Khả Ngọc: "Vâng ạ!"
Sau tiếng đóng cửa, là tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Khả Ngọc quay sang, thảo luận với Sa Kỳ:
"Người lớn không nên biết chuyện của thanh niên chúng ta."
Sa Kỳ xoa đầu cô, trêu chọc: "Không phải chuyện của chúng ta.

Là chuyện của cậu!".


Bình luận

Truyện đang đọc